Vạn Hằng, kẻ không có mấy mưu mô nhưng lại cực kỳ giỏi giả nai ăn thịt hổ.
Lời hắn vừa dứt, các cổ đông trong phòng họp nhìn nhau đầy dò xét.
Chú Tư nắm chặt tay đặt trên bàn họp, im lặng, vẻ mặt nghiêm nghị trước câu hỏi của Vạn Hằng.
Một lát sau, ông ta nặn ra nụ cười méo xệch: "Vạn Hằng, từ bao giờ cháu lại thân thiết với Châu Dị và Bùi Nghiêu thế? Sao chú không hay biết gì?"
Vạn Hằng cười đáp: "Chú không biết ư? Cháu cứ tưởng chú phái lắm người theo dõi cháu như vậy thì hẳn đã biết từ lâu rồi chứ."
Vẻ mặt của chú Tư cứng đờ. Ông ta không ngờ Vạn Hằng lại biết đám vệ sĩ đó là người của mình.
Xét cho cùng, trong mắt ông ta, Vạn Hằng chỉ là một tên công tử bột, suốt ngày rong chơi vô công rồi nghề.
Chuyện Vạn Hằng qua lại với Châu Dị và Bùi Nghiêu, ông ta cũng biết, nhưng chỉ nghĩ là hai người kia lợi dụng Vạn Hằng chứ tuyệt đối không có chuyện thật sự hợp tác đầu tư gì với hắn.
Hai chú cháu giằng co khiến bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng.
Một lúc lâu sau, một cổ đông lớn tuổi ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng: "Vạn Hằng, những gì cháu vừa nói là thật chứ?"
Vạn Hằng cười trừ: "Thật trăm phần trăm ạ. Hơn nữa, giờ Châu Dị và Bùi Nghiêu đang ở ngay ngoài cửa. Nếu các bác không tin, cháu có thể mời hai anh ấy vào ký hợp đồng ngay tại đây."
Tuy nghi ngờ nhưng đám cổ đông này tuyệt đối không dám để Châu Dị và Bùi Nghiêu bước vào.
Chưa nói đến việc để hai nhà họ Châu, họ Bùi biết chuyện nội bộ Hải Tinh tranh giành quyền lực sẽ gây ra rắc rối gì, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài thôi thì Hải Tinh sẽ trở thành trò cười cho cả giới kinh doanh.
Thấy các cổ đông vẫn im lặng, Vạn Hằng cười nói: "Cháu biết chú Tư chắc chắn đã hứa hẹn một số lợi ích với các vị, nhưng lợi ích trước mắt hay lợi ích lâu dài, cháu nghĩ mọi người đều phân biệt được."
Câu nói này của Vạn Hằng đánh trúng tim đen của các cổ đông.
Họ nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Lúc này, bên ngoài cửa…
Bùi Nghiêu dựa tường hút thuốc, những nữ nhân viên đi ngang qua đều đỏ mặt.
Anh liếc nhìn họ với vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt hiện rõ sự mất kiên nhẫn.
Chỉ trong nửa tiếng, đã có bảy nữ nhân viên đi qua.
Nhân viên Hải Tinh rảnh rỗi đến thế sao? Suốt ngày không làm gì, cứ coi hành lang công ty là sàn catwalk mà lượn lờ à?
Cô nhân viên e lệ bước đi, đến chỗ rẽ hành lang thì kích động bắt tay với một nữ nhân viên khác.
"Đẹp trai quá đi mất!!"
"Tôi thấy cả Châu tổng và Bùi tổng đều đẹp trai. Châu tổng đẹp kiểu bad boy, còn Bùi tổng thì kiểu soái ca học đường."
"Châu tổng có đẹp trai mấy cũng vô dụng, người ta có vợ rồi."
"Bùi tổng chưa cưới, nhưng nghe nói có bạn gái rồi."
"Có bạn gái chứ có phải cưới đâu, chia tay lúc nào chẳng được. Với lại đàn ông như họ, tớ không tin là chung thủy."
Hai nữ nhân viên hăng hái bàn tán ở góc khuất. Bùi Nghiêu dựa tường, rít một hơi thuốc, liếc nhìn Châu Dị: "Lát nữa cho tôi mượn mấy nhân viên tinh nhuệ của ông dùng chút."
Châu Dị đang cúi đầu nhắn tin với Khương Nghênh, nghe vậy ngẩng lên: "Hửm?"
Bùi Nghiêu gõ tàn thuốc, lạnh nhạt nói: "Chuyện Hải Tinh thì xong rồi, nhưng vụ mẹ tôi với Khúc Tích bị bắt cóc vẫn chưa đâu vào đâu."
Châu Dị hiểu ý anh, khẽ cười: "Tôi đi cùng ông?"
Bùi Nghiêu: "Không cần, kẻo Nghênh Nghênh lo."
Châu Dị: "Không sao, coi như vận động gân cốt."