Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1005

Tống Vy hít vào một ngụm khí lạnh, cô nổi giận: “Cho nên bây giờ anh mới ngủ được hai tiếng?”

Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Ngủ đủ rồi.”

“Đủ cái gì mà đủ chứ, anh đã là đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn tưởng rằng mình là cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, có thể liều mạng thức đêm hả?” Tống Vy tức giận lườm anh.

Đường Hạo Tuấn lập tức không vui.

Anh hơn ba mươi thì sao chứ?

Anh cũng đâu có già đâu.

Sao nghe cô nói, anh lại trông giống như là một ông già vậy chứ

“Anh có phải là đàn ông già hay không, chờ sau khi đứa nhỏ trong bụng em ra đời thì em sẽ biết thôi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ trong video, dọa dẫm cô.

Nếu như bình thường, Tống Vy sẽ bị lời này của anh chọc cho tức cười, sau đó đỏ mặt.

Nhưng mà bây giờ cô cười không nổi nữa, cũng đỏ mặt không nổi, mí mắt cụp xuống, bầu không khí xung quanh hạ thấp, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy bộ dạng cô không giống bình thường, mi tâm liền nhíu lại: “Sao vậy?”

“Hạo Tuấn, em…” Tống Vy nhìn anh, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời đến khóe miệng thì lại không nói ra được.

Nét mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không có gì đâu, có gì thì cứ nói đi, anh luôn ở phía sau em mà.”

Nghe nói như thế, trong lòng Tống Vy vừa ấm áp lại vừa cảm thấy chua chát.

Cô hít mũi, khẽ ngẩng đầu lên, nuốt ngược nước mắt trở vào trong, nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi, Hạo Tuấn, con chúng ta có lẽ không giữ được nữa.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn biến sắc: “Có ý gì chứ, em sao vậy, có phải là em gặp phải nguy hiểm gì không, cho nên đứa bé mới…”

“Không phải đâu, là…” Tống Vy nhéo nhéo lòng bàn tay, cô kể chuyện ban ngày mình đi bệnh viện kiểm tra cho anh nghe.

Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, cả người đều mất tập trung.

Đứa nhỏ thế mà lại dị dạng?

Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn không trả lời, im lặng không nói tiếng nào, trong lòng dần dần vừa khẩn trương lại bất an.

“Hạo Tuấn, em xin lỗi, đều là do em…”

“Không, không phải là em, là do anh.” Đường Hạo Tuấn đánh gãy lời xin lỗi của Tống Vy: “Là do trước đó anh uống thuốc, có lẽ đứa bé đó là do thuốc cho nên mới xuất hiện vấn đề như thế.”

Tống Vy nghe thấy anh không trách mình, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng phải cũng cảm thấy rất khó chịu: “Vậy chúng ta phải từ bỏ đứa nhỏ này ư?”

Cô sờ bụng mình.

Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, kìm nén hận thù trong lòng, anh gật đầu: “Đứa nhỏ đã dị dạng thì chúng ta không cần nữa, em giữ lại sẽ không tốt cho sức khỏe của em, nhưng mà chờ lần sau anh đến sẽ làm phẫu thuật cùng em, bây giờ trước tiên đừng làm.”

“Được.” Tống Vy đáp lời, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với anh: “Thật sự xin lỗi Hạo Tuấn, khiến cho đứa nhỏ đầu tiên của anh không còn nữa, em thật sự xin lỗi.”

“Không có chuyện gì đâu, sau này chúng ta lại sinh thêm một đứa nhỏ khỏe mạnh.” Đường Hạo Tuấn an ủi cô.

Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại nói chuyện với Tống Vy một lúc rồi mới cúp điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK