CHƯƠNG 1374
Quả nhiên, người hiểu rõ cô nhất ngoài Đường Hạo Tuấn và hai đứa bé ra, chính là cô bạn thân Giang Hạ này.
Tống Vy cắn môi: “Đúng vậy, bên tổ chức đã đồng ý, trợ lý Trình cũng đi giúp tớ giải quyết thủ tục về nước. Tối qua lúc thầy tới thăm, sau khi biết được những chuyện xảy ra với tớ, cũng đồng ý cho tớ bỏ thi đấu về nước.”
“Còn Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu thì sao?”
“Các cô ấy cũng đồng ý và ủng hộ tớ, nhưng suy cho cùng tớ vẫn thấy mắc nợ họ. Chờ đến khi tìm được Hạo Tuấn, tớ sẽ bù đắp gấp đôi cho hai người họ.” Tống Vy nói với nét mặt áy náy.
Giang Hạ thở dài: “Gặp chuyện như vậy thì cũng chỉ có cách này thôi. Hơn nữa, tớ tin nếu đổi lại là các cô ấy xảy ra chuyện tương tự, cậu sẽ làm thế thôi.”
Tống Vy mỉm cười, không nói gì thêm.
“Em bé đâu? Em bé vẫn giữ được chứ?” Giang Hạ hỏi tiếp.
Tống Vy nghĩ tới con trai còn trong lồng ấp thì trái tim như bị dùi đâm, đau đến cô không thở nổi.
“Còn, em bé còn sống, tuy nhiên phải ở trong lồng kín vài tháng.”
“Trẻ con sinh non ở trong lồng kín rất bình thường, chỉ cần đứa bé còn sống là tốt rồi. Sếp Đường có tiền mà, chờ sau khi đứa bé ra khỏi lồng kín thì bồi bổ thêm sức khỏe cho nó, à đúng rồi, là trai hay gái vậy?” Giang Hạ cười hỏi.
“Là con trai.” Tống Vy trả lời.
Giang Hạ gật đầu: “Con trai cũng tốt, sau này có thêm người bảo vệ Dĩnh Nhi.”
“Đúng vậy.” Tống Vy nhìn thoáng qua hai con đang ngồi trên sopha.
Sau đó, hai người nói chuyện thêm một chút mới kết thúc cuộc gọi.
Thế nhưng một lúc sau, Kiều Phàm cũng gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Vì Đường Hạo Tuấn và anh ta không hợp nhau lắm nên Tống Vy chỉ nói rằng mình bỏ thi đấu là do sinh non, chứ không nói Đường Hạo Tuấn đã gặp chuyện.
Kiều Phàm không hỏi về Đường Hạo Tuấn, do đó cuộc gọi này nhanh chóng kết thúc.
Buổi tối, Tống Vy được Trần Châu Ánh, Hạ Bảo Châu, Dĩnh Nhi tiễn đến sân bay, cô dẫn theo Trình Hiệp và Tống Hải Dương lên máy bay về nước.
Khi họ về đến nơi, trời vừa tờ mờ sáng.
Tống Vy xuống máy bay cũng không nghỉ ngơi mà chạy tới bệnh viện thăm dì Vương trước.
Dì Vương là một trong những người biết tin Đường Hạo Tuấn mất tích, là quản lý nói cho bà ta biết.
Chính vì thế, trong suốt thời gian này dì Vương luôn tự trách mình, nghĩ rằng nếu không phải bà ta bị thương, Đường Hạo Tuấn sẽ không về nước và không bị mất tích, Tống Vy cũng không bị kích động mà sinh non sớm.
Bởi vậy, lúc dì Vương nhìn thấy Tống Vy thì đã tự trách và xin lỗi.
Tống Vy vội vàng đỡ dì Vương dậy: “Dì Vương à, chuyện này không liên quan tới dì, dì đừng tự trách mình, là lỗi của Đường Hạo Minh và đồng bọn của anh ta.”
“Đúng đó bà Vương, không liên quan gì tới bà đâu.” Tống Hải Dương cũng khuyên nhủ.
Dì Vương nghe xong, trong lòng càng thêm xấu hổ.
Tống Vy tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng khiến dì Vương bình tĩnh lại.
Sau khi dì Vương mệt mỏi và ngủ thiếp đi, Tống Vy dẫn theo Tống Hải Dương trở về biệt thự nhà họ Đường.