CHƯƠNG 1177
Ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt vì chuyện này, cảm thấy cực kỳ tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông, thấy những cổ đông đó đều đang chê thường ông ta, khinh thường ông ta, ngay cả vợ mình cũng không bằng.
Thế nên ông ta tức giận, đi tới hộp đêm, uống rượu với mấy tên bạn, cũng gặp Tô Thu ở đó.
Tô Thu trẻ đẹp, dịu dàng biết điều, quyến rũ mị hoặc, là những điều người phụ nữ mạnh mẽ như Lưu Mộng mãi mãi không làm được.
Ông ta cảm thấy phụ nữ phải giống Tô Thu. Phụ nữ ấy mà, nên hầu hạ đàn ông, cần gì phải ra thương trường cạnh tranh với đàn ông làm gì, hơn nữa Lưu Mộng biết rõ ông ta sĩ diện nhưng trước mặt nhiều cổ đông như vậy lại không cho ông ta chút mặt mũi nào.
Sau đó ông ta nổi lên dã tâm muốn trả thù, trước sự quyến rũ của Tô Thu, đã ngoại tình cùng bà ta.
Sau khi làm vậy, ông ta có chút hoảng loạn, căng thẳng, lo bị Lưu Mộng biết, nhưng lại thấy kích thích khi phản bội vợ hơn, thậm chí ngoài sự kích thích ra còn có cảm giác ưu việt đáng xấu hổ nữa. Lưu Mộng, nếu bà đã không nể mặt tôi thì cũng đừng trách tôi cắm sừng bà.
Mà cảm giác kích thích và ưu việt này sẽ khiến người ta nghiện, mỗi lần cảm thấy không ưng ý Lưu Mộng, ông ta sẽ tìm tới Tô Thu, ở bên Tô Thu ông ta mới có thể làm một người đàn ông kiêu ngạo, mới có thể cảm nhận được thế nào gọi là chủ nhà, đó chính là những cảm giác ông ta từng trải qua với Tô Thu.
Nhưng ông ta không ngờ, Tô Thu lại nói với ông ta rằng mình chưa từng yêu ông ta!
“Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là vì tiền!” Tô Thu bĩu môi: “Hơn hai mươi năm trước tôi và Quốc Thần đã ở bên nhau rồi, nhưng điều kiện gia đình chúng tôi không tốt, để có thể sống tại thành phố Giang, có được hộ khẩu thành phố Giang, thế nên tôi và Quốc Thần lên kế hoạch lừa kẻ có tiền như ông.”
Nghe vậy, Tống Huy Khanh lập tức hiểu ra gì đó, đáng tiếc vì trúng gió, cơ thể cứng đờ không thể cử động, thế nên chỉ có thể nhăn mặt: “Các… các người nhắm vào tôi?”
“Không sai, chúng tôi điều tra rất nhiều kẻ có tiền ở thành phố Giang, kẻ có quá nhiều tiền thì chúng tôi không tiếp xúc được, có ít tiền chúng tôi lại không hài lòng, chọn tới chọn lui bèn chọn ông.”
Tô Thu thấy Tống Huy Khanh kích động, trào phúng nói: “Xuất thân của ông cũng giống chúng tôi, dựa vào chút tài sản của Lưu Mộng mới có thể sáng lập xí nghiệp Tống Thị, chứ thật ra ông là tên ăn bám, không có nhiều năng lực trên thương trường, nhưng lại cứ tự cho là mình tài giỏi, cảm thấy mình rất có bản lĩnh, thế nên khó chịu khi địa vị của Lưu Mộng ở Tống Thị cao hơn ông, cũng đố kỵ với năng lực của Lưu Mộng.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Bà nói bậy bạ!” Khuôn mặt già của Tống Huy Khanh tức đến mức đỏ bừng.
Sao ông ta có thể không có năng lực thương trường, sao có thể đố kỵ với Lưu Mộng được.
Đều do bà ta lừa ông ta.
“Tôi nói bậy bạ?” Tô Thu che miệng cười sảng khoái: “Tống Huy Khanh, rốt cuộc tôi có nói bậy bạ hay không, trong lòng ông biết rõ. Thật ra ông biết rõ bản lĩnh của mình đến đâu, chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi, giống như ông rõ ràng là con chim phượng hoàng ăn bám Lưu Mộng nhưng lại cho rằng Lưu Mộng nhờ ông mới có thể trở thành bà Tống vậy.”
“Câm… câm mồm!” Tống Huy Khanh tức muốn hộc máu, gằn lên.
Tô Thu trợn mắt: “Tôi cứ không im đấy, dù sao thì ông cũng đã biết chuyện của tôi với Quốc Thần rồi, hôm nay tôi sẽ nói ra tất cả, bởi vì xuất thân chúng ta giống nhau, nhưng số phận lại khác nhau, thế nên trong lòng ông nghĩ thế nào chúng tôi đều biết rõ, biết ông không chịu được bị hào quang của Lưu Mộng chèn ép, trong lòng sẽ dần chán ghét Lưu Mộng, sau đó sẽ xuất hiện như một người giúp ông giải tỏa, quả nhiên…”
Bà ta lại cười ha hả vài tiếng: “Ông ngoan ngoãn nhảy vào cái bẫy của tôi và Quốc Thần, tôi dịu dàng với ông, chiều lòng ông, coi ông bằng trời, ông sẽ ngày càng ghét Lưu Mộng và hai đứa nhỏ kia. Còn không phải sao, vì tôi và Huyền Nhi, ông ly hôn với Lưu Mộng, còn đuổi Lưu Mộng và hai đứa nhỏ ra khỏi nhà…”