Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1363

“Được, tôi biết rồi.” Trần Châu Ánh không phản đối nữa, gật đầu đáp ứng.

“Anh cũng ở lại đây, chăm sóc cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ là chắc chắn sẽ không rời khỏi mợ chủ.” Trình Hiệp sờ đầu của hai đứa bé rồi nói.

Hai đứa trẻ quả nhiên gật đầu liên lục, biểu thị sẽ không rời xa mẹ.

Ba người lớn thương lượng như vậy xong, sau đó người nên đi thì đi, người nên ở thì ở lại.

Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Tống Vy mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng xóa, ngửi mùi thuốc sát trùng trong không khí thì biết mình ở nơi nào.

Nghĩ tới mình vì chịu kích thích chuyện Đường Hạo Tuấn mất tích, bụng đau kịch liệt được đưa vào đây, Tống Vy vội vàng sờ bụng.

Sờ cái bụng vốn nên lồi lên, lúc này lại trở nên rất phẳng, cả người cô đều hoảng, trái tim càng rơi vào đáy cốc.

“Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?” Tống Vy vội vàng chống người ngồi dậy.

Tuy nhiên vừa động như vậy, cơn đau truyền tới từ bụng khiến cô không nhịn được mà phát ra âm thanh.

Mà cơn đau này, cũng khiến cô hiểu, con của cô là thật sự không còn ở đây nữa!

Động tĩnh của Tống Vy đã đánh thức Hạ Bảo Châu đang ngủ ở sô pha trong phòng bệnh.

Hạ Bảo Châu mở mắt ra, vội vàng nhìn về phía giường bệnh, nhìn thấy Tống Vy vậy mà giật mũi kim truyền nước ra, chuẩn bị lật người xuống giường, ngay lập tức lo lắng chạy tới ngăn cản.

“Vy Vy, cậu đây là làm cái gì?” Hạ Bảo Châu vội vàng đỡ Tống Vy về giường bệnh.

Tống Vy không chịu, còn muốn tiếp tục ngồi dậy, vừa đẩy Hạ Bảo Châu vừa kích động gào lên: “Con của tớ mất rồi, tớ muốn đi tìm con của tớ!”

Hạ Bảo Châu lúc này mới hiểu cô tại sao cứ muốn xuống giường, cô ấy thở phào đồng thời vội đáp: “Đứa bé vẫn còn, đứa bé vẫn còn!”

“Vẫn còn?” Nghe thấy lời này, động tác của Tống Vy dừng lại, túm lấy tay của Hạ Bảo Châu, khẩn cấp hỏi: “Bảo Châu cậu nói con của tớ vẫn còn sao? Nhưng bụng của tớ phẳng rồi, nó mới được 6 tháng, đột nhiên biến mất từ trong bụng của tớ, có phải là nó đã…”

“Không có, bé còn sống, nó đang ở trong lồng ấp.” Hạ Bảo Châu vỗ lưng của cô, an ủi cảm xúc của cô.

Môi của Tống Vy mấp máy: “Lồng ấp?”

“Phải, cậu vì chịu kích thích từ việc sếp Đường mất tích dẫn tới vỡ ối, cho nên em bé sinh non trước ngày, may mà em bé đã được 6 tháng, chỉ cần cố gắng nuôi, vẫn có thể sống được.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Tống Vy sờ bụng, hai mắt vô thần lẩm bẩm: “Sinh non… cục cưng vậy mà sinh non rồi, mới 6 tháng thì sinh non rồi…”

“Đây cũng là chuyện hết cách.” Hạ Bảo Châu thở dài.

Tống Vy không dễ gì mới kìm được nước mắt, lần nữa nằm xuống: “Đều tại tớ, đều tại tớ mới khiến cục cưng sinh non, đều tại tớ…”

“Đừng khóc đừng khóc.” Hạ Bảo Châu vội vàng ôm lấy Tống Vy: “Vy Vy, đây không phải là lỗi của cậu, cậu tuyệt đối đừng trách mình, đây là chuyện không ai muốn hết, hơn nữa cậu trách mình như vậy, cũng không tốt cho cơ thể của cậu, cậu hiểu không? Em bé còn cần cậu, cậu buộc phải cố gắng điều dưỡng cơ thể của mình, nếu không cơ thể của cô sụp đổ, em bé phải làm sao? Hải Dương và Dĩnh Nhi phải làm sao?”

Nghe thấy lời này, Tống Vy sững người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK