Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1146

Nhưng bây giờ ông ta đã không thể sống đến trăm tuổi nữa, dĩ nhiên là không cần ai phụng dưỡng. Thay vì đưa tiền của mình cho đứa cháu họ xa xôi không có quan hệ huyết thống thì ông ta thà đưa cho cháu ngoại cùng chung huyết thống còn hơn.

“Không cần, tài sản của ông thì ông tự giữ đi, hai đứa nó không cần.” Mặt Tống Vy không chút cảm xúc, từ chối ông ta.

Tống Huy Khanh không vui: “Đây là suy nghĩ của bản thân con thôi, sao con không hỏi xem hai đứa nó có muốn hay không?”

“Chúng con không cần.” Tống Hải Dương lắc đầu: “Ông cụ, chúng con có tiền.”

“Đúng, chúng con có tiền.” Tống Dĩnh Nhi phụ họa theo.

Tống Huy Khanh bị cách gọi “ông cụ” này chọc tức đến mức không chịu nổi, trừng hai con mắt già nua lên: “Con… con gọi ông là gì? Ông cụ sao?”

“Có gì không đúng sao?” Tống Hải Dương nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

Trong mắt Tống Vy thoáng hiện nét cười.

Thằng nhóc này cố tình đây mà.

“Tống Vy.” Tống Huy Khanh không tiện nổi giận với một đứa trẻ, chỉ có thể phẫn nộ nhìn Tống Vy: “Con dạy con cái như vậy sao, từ lúc đi vào cho đến bây giờ ngay cả một tiếng ông ngoại cũng không gọi lại gọi ông cụ?”

“Tôi thấy con của tôi không gọi nhầm đâu. Tống Huy Khanh, không phải là ông đã quên rồi đấy chứ? Ngay từ đầu ông đã không nhận cháu ngoại, thậm chí vào thời điểm tôi mới về nước, ông còn nói hai đứa con của tôi là con hoang, còn từng đến trường mẫu giáo cảnh cáo, uy hiếp hai đứa nó. Cho nên ông ngoại như ông không nhân từ thì sao lại nói hai đứa con của tôi bất hiếu chứ?” Tống Vy lạnh lùng nói.

Những lời này của cô làm cho Tống Huy Khanh mặt đỏ tía tai.

Hiển nhiên là ông ta cũng đã nhớ lại những chuyện mà ông ta đã làm.

Lúc trước, đúng là ông ta thấy ghét bỏ với hai đứa trẻ mà ngay cả ba của mình cũng không biết là ai này, cũng không thèm nhận hai đứa.

Nhưng bây giờ ông ta lại hối hận đến cùng cực.

“Mẹ ơi, có thể đi chưa ạ?” Tống Hải Dương kéo kéo tay của Tống Vy.

Tống Dĩnh Nhi cũng không kiên nhẫn được nữa: “Con cũng muốn đi rồi mẹ ơi.”

“Được, chúng ta sẽ đi ngay đây.” Tống Vy mỉm cười với hai đứa. Lúc ngẩng đầu thì ý cười trên mặt đã tiêu tan, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng: “Được rồi, nếu tạm thời ông vẫn chưa chết thì tôi đi trước đây, nhưng mà ông yên tâm đi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm ông. Coi như là lòng hiếu thảo cuối cùng mà thân là con gái như tôi đây kính ông đi.”

Dứt lời, cô nắm tay của hai đứa trẻ đi về phía cửa.

Lúc đi tới cửa, cô lại nhớ tới điều gì đó, dừng bước quay đầu lại: “Đúng rồi, tôi cũng đã nói cho Tiểu Kim về chuyện ông sắp chết rồi, Tiểu Kim đang trên đường về nước, nó cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông giống như tôi, hiếu thảo với ông lần cuối.”

Tống Huy Khanh vừa nghe thấy đã nói: “Thật sao?”

“Đúng, cho dù thế nào đi chăng nữa thì tốt xấu gì ông cũng cho hai chị em chúng tôi một cái mạng. Không có ông thì sẽ không có chúng tôi. Ông đưa chúng tôi đến, dĩ nhiên chúng tôi sẽ tiễn ông đi, nhưng sẽ không có bất cứ việc gì khác nữa. Ông tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Tống Vy mở cửa, dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK