Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1187

“Tống Huy Khanh làm sao?” Đôi môi đỏ của Tống Kim khẽ mím lại, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất an.

Đường Hạo Tuấn nhìn về phía cô: “Tống Huy Khanh xảy ra chuyện gì à?”

“Vâng, nghe giọng Tiểu Kim thì chắc là vậy, nhưng không biết có chuyện gì.” Tống Vy nhíu mày nói.

Tống Kim giơ tay lau nước mắt: “Tống Huy Khanh chết rồi.”

Đồng tử Tống Vy đột nhiên co lại, cả người đều ngây ra.

Giờ phút này, cô giống như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên thế giới nữa, cả thế giới đều trở nên yên tĩnh đến lạ.

Tới khi chiếc xe tải lớn lái ở bên cạnh tuýt còi, mới khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, trở lại hiện thực, cô cất giọng khàn khàn nói: “Em nói… ông ta đã chết rồi ư?”

Đường Hạo Tuấn ở bên cạnh nghe thấy lời này, đột nhiên giẫm phanh lại, dừng xe ở ven đường: “Tống Huy Khanh chết rồi?”

Tống Vy há miệng thở dốc, không nói gì, chỉ có thể gật đầu.

Đường Hạo Tuấn nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, không hỏi nữa.

“Vâng.” Tống Kim gật đầu.

Tống Vy nhắm mắt, nước mắt vô thức chảy ra: “Vậy sao, mất khi nào thế?”

“Mười phút trước, phía cục cảnh sát gọi điện thoại tới xong liền tắt thở.” Tống Kim nức nở trả lời.

Tống Vy ừ một tiếng, tỏ ý đã biết: “Chị tới ngay đây.”

“Vâng.” Tống Kim lên tiếng.

Tống Vy buông điện thoại xuống, cúi đầu, cả người cuộn tròn trên ghế, lẳng lặng rơi nước mắt.

Đường Hạo Tuấn tháo dây an toàn trên người ra, tháo cả dây an toàn trên người cô, kéo cô lại ôm vào lòng mình: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

“Không, em không khóc đâu. Em hận ông ta như vậy, vì sao phải khóc thành tiếng vì ông ta chứ?” Tống Vy nắm tay áo anh, cắn môi quật cường nói.

Đường Hạo Tuấn khẽ cười: “Ừ ừ ừ, vậy thì không khóc thành tiếng vì ông ta.”

Tống Vy không nói gì, cả người bắt đầu run lên.

Đường Hạo Tuấn cảm nhận được, đối với cái chết của Tống Huy Khanh, thật ra cô không hề lạnh nhạt như ngoài miệng.

Nếu không, cô cũng sẽ không rơi nước mắt.

Cái chết của Tống Huy Khanh khiến cô buồn bã và thương tâm.

Tống Vy câm lặng khóc vài phút, cảm xúc mới dần tốt lên.

Cô không rời khỏi lòng Đường Hạo Tuấn, nhắm mắt dựa vào ngực anh, chậm rãi mở miệng: “Em biết Tống Huy Khanh có lẽ cũng chỉ còn vài ngày nữa sẽ mất, nhưng em không nghĩ tới khi thời khắc này thật sự tới, em vẫn bị chấn động.”

“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn vỗ lưng cô, gật đầu.

Tống Vy ho hai tiếng, lại nói: “Em rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù Tống Huy Khanh chết, em cũng sẽ không cảm thấy đau buồn vì ông ta, cũng sẽ không đau lòng, càng sẽ không khóc vì ông ta, nhưng em vẫn không làm được, lúc ông ta thật sự chết, em vẫn buồn, vẫn khóc.”

“Vì ông ta là ba em, trong lòng em vẫn để ý ông ta, em hận ông ta, nhưng đồng thời, cũng thương ông ta.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK