CHƯƠNG 326
Đừng tưởng rằng trẻ con không hiểu gì. Cho dù không hiểu thì ánh mắt bất thường của những người xung quanh cũng sẽ khiến chúng hiểu rằng, chúng khác với những đứa trẻ được sinh ra dưới nền tảng hôn nhân.
Cho dù là xã hội thượng lưu hay người dân bình thường thì những đứa con riêng luôn bị người đời chỉ trích, không được người khác yêu mến.
“Huống hồ, tôi cũng đã từng thăm dò ý tứ ba bọn trẻ rồi. Anh ta nói, nếu biết tôi có hai đứa con ở bên ngoài thì sẽ dẫn hai đứa trẻ đi.” Nói tới đây, Tống Vy siết chặt bàn tay lại.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, cảm thấy câu nói này có chút quen tai.
Hình như trước đây cô đã từng hỏi anh như vậy rồi, sau đó anh đã trả lời như thế này.
Cho nên lúc đó cô hỏi anh, là muốn xem thử xem câu trả lời của đàn ông có giống nhau không à?
Tống Vy cắn môi dưới: “Mà tôi thì không thể để anh ta dẫn con của tôi đi được. Dẫn đi rồi, đừng nói đến địa vị gượng gạo của hai đứa trẻ trong nhà anh ta, chỉ nói tới vợ tương lai của anh ta thôi cũng sẽ không chấp nhận. Cho dù có chấp nhận thì tôi cũng không thể chắc chắn được rằng cô ta sẽ đối xử tử tế với con tôi.”
Đường Hạo Tuấn không thể phủ nhận mà gật đầu.
Đúng thật là không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chồng tương lai của mình có con riêng.
“Cho nên, tôi mới không nói cho Hải Dương và Dĩnh Nhi biết ba của chúng nó là ai. Cũng không nói cho ba bọn trẻ biết anh ta còn có một đôi con trai con gái.” Tống Vy xoa má hít sâu một hơi.
Đường Hạo Tuấn khoanh tay nhìn cô: “Nhưng em không giấu được cả đời đâu, rồi bọn họ cũng sẽ biết thôi.”
Tống Vy cúi gằm mặt, che giấu đi thần sắc trong mắt: “Tôi hiểu, nhưng có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.”
“Đúng là em có thể giấu được phía ba bọn trẻ một thời gian, nhưng Hải Dương và Dĩnh Nhi thì chưa chắc. Những lời nói ngày hôm nay đã gây ra tổn thương tâm lý vô cùng lớn với Dĩnh Nhi, sau này con bé sẽ càng làm ầm ĩ đòi có ba. Tới lúc đó, em làm thế nào đây?”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt nhìn Tống Vy chăm chú: “Hơn nữa, một người ba đối với trẻ con mà nói cũng là sự tồn tại không thể thiếu được.”
Tống Vy che mặt, cảm thấy có chút bất lực: “Tôi không biết.”
Chuyện ngày hôm nay là chuyện mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Trước đây, hai đứa trẻ đều rất vui vẻ, cũng chưa bao giờ làm ầm ĩ lên đòi ba cả, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy rằng bọn chúng có thể không cần ba, chỉ cần có người mẹ là cô, cùng chúng trưởng thành, mạnh khỏe là được rồi.
Nhưng bây giờ cô bỗng hiểu ra rằng, cô nghĩ như vậy là hoàn toàn sai lầm. Sự trưởng thành của trẻ con không thể thiếu sự đồng hành của người mẹ, và tương tự, cũng không thể thiếu người ba. Thậm chí có rất nhiều lúc, sự dạy dỗ của người ba đối với con cái là điều mà người mẹ không thể làm được.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Tống Vy, đôi mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, anh ngồi thẳng lưng.
“Tuy tôi không biết vì sao em lại chia tay với ba bọn trẻ, lựa chọn sinh con một mình. Nhưng ban nãy em cũng đã nói, ba bọn trẻ đã có người phụ nữ khác bên cạnh, có nghĩa rằng, hai người đã không thể ở bên nhau được nữa rồi. Vậy em có từng nghĩ, sẽ tìm một người ba cho bọn trẻ không?”
“Tìm một người ba?” Tống Vy sững sờ.
Quả thật là cô không nghĩ tới chuyện này.
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Bây giờ hai đứa trẻ còn nhỏ, đang là lúc cần có cả ba và mẹ ở bên. Em hoàn toàn có thể làm như vậy.”
Tống Vy cười khổ, lắc đầu: “Nào có dễ như vậy. Ai lại sẵn lòng lấy một người phụ nữ dẫn theo hai đứa con chứ?”
Bàn tay đặt trong túi quần của Đường Hạo Tuấn siết chặt lại: “Rất nhiều, chỉ cần em muốn, tôi…”
Nhưng anh còn chưa nói xong thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.