CHƯƠNG 351
Lời này vừa nói ra, cả chiếc xe van đột nhiên trở nên yên lặng, mấy người đàn ông nhìn nhau, hình như đều có chút dao động.
Tống Vy nhìn ra điểm này, niềm vui vì sắp được cứu tan đi, thay vào đó là sợ hãi tột độ.
Cô điên cuồng lắc đầu, kêu lên, muốn khiến những người này đổi ý.
Nhưng đám người này rõ ràng không hiểu ý của cô, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên kiên định.
“Được, đại ca, làm theo anh nói đi, chết trong tay chính mình còn tốt hơn là bị những người phía sau bắt rồi ăn đạn.”
“Anh em tốt!” Người đàn ông lái xe vui vẻ gật đầu, sau đó nheo mắt, dưới ánh mắt sợ hãi của Tống Vy, đánh tay lái, lao về phía ven đường.
Con đường này xây ở sườn núi, phía dưới là vực thẳm, một khi xe rơi xuống, người bên trong chắc chắn không thể sống nổi.
Cảnh sát đặc nhiệm và Đường Hạo Tuấn đuổi theo phía sau đều nhìn ra ý đồ của chiếc xe van, ai nấy đều giật mình.
“Không hay rồi, thủ phạm trong xe định kéo theo con tin tự sát, mau ngăn chúng lại, bảo vệ an toàn cho con tin!” Đội trưởng đội đặc nhiệm vội vàng hét vào tai nghe.
Những cảnh sát đặc nhiệm khác nhận được mệnh lệnh của anh ta, đáp lại một tiếng, sau đó vội vàng tăng tốc, muốn chặn chiếc xe van lại.
Đường Hạo Tuấn cũng vậy, anh giẫm chân ga tăng tốc, muốn đụng xe mình vào chiếc xe van, ngăn cản hành vi tự sát của họ.
Nhưng anh vẫn chậm một bước, chiếc xe van đó đã đâm vỡ hàng rào bảo vệ, cả đầu xe không còn gì chắn, lao xuống vực thẳm trước mặt.
Giờ khắc này, họ đều sững sờ, không ai ngờ người trong xe lại tàn nhẫn quyết đoán như vậy, thà tự sát cũng không muốn bị họ bắt.
“Không!” Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn biến sắc, đôi mắt đỏ ngầu hét lớn một tiếng, cũng muốn lao xuống theo nhưng bị đội trưởng đội đặc nhiệm phía sau lái xe đụng vào ngăn lại: “Anh Đường, anh bình tĩnh một chút!”
Đường Hạo Tuấn không để ý tới anh ta, bàn tay run rẩy tháo dây an toàn, chạy tới nhìn xuống phía chiếc xe van lao xuống.
Mây mù dày đặc che khuất mọi thứ dưới sườn núi, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe van đâu, không thể biết được tình hình hiện giờ của chiếc xe đó, rơi ở đâu, người trên xe thế nào.
Vách núi cao như vậy, có thể tưởng tượng được người ngã xuống sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Đầu óc Đường Hạo Tuấn bỗng chốc trống rỗng, cả người giống như không còn chút sức lực nào cả, cơ thể nghiêng ngả, trước mắt tối mịt.
Nếu không phải có cảnh sát bên cạnh kịp thời nhận ra, kéo anh lại thì sợ là anh đã ngã xuống rồi.
“Anh Đường, anh không sao chứ?” Cảnh sát chu đáo hỏi một câu.
Đường Hạo Tuấn không trả lời anh ta, nắm chặt tay lại, hai mắt hằn tơ máu nhìn đội trưởng đội đặc nhiệm: “Các người còn đứng đấy làm gì, thông báo cho trực thăng, xuống núi cứu người đi!”
“Tôi đã thông báo rồi, anh Đường đừng nóng vội!” Đội trưởng đội đặc nhiệm ấn tay vào tay nghe trả lời, sau đó lại chỉ vào mấy người: “Mấy người các cậu, trước tiên bay dù từ đây xuống núi, tìm kiếm vị trí chiếc xe, lát nữa gửi định vị cho trực thăng!”
“Vâng!” Mấy người được chỉ định đáp.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Tôi cũng đi!”
“Chuyện này…” Đội trưởng có chút do dự.
Dù sao thì thân phận của người đàn ông trước mắt cũng không bình thường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì họ không gánh vác nổi.