Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1355

Hạ Bảo Châu cũng ngây ra: “sếp Đường giỏi như vậy, anh ấy… anh ấy có thể xảy ra chuyện gì sao?”

“Mẹ, ba có phải gặp phải nguy hiểm rồi không?” Lúc này, ngay cả Tống Dĩnh Nhi luôn lúc hiểu lúc không cũng biết lúc này đã xảy ra chuyện gì, cô bé ném chiếc thìa trong tay, bỏ xuống ghế, chạy tới trước mặt Tống Vy, ôm lấy chân của Tống Vy.

Tống Vy lúc này vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, căn bản không nghe thấy lời của cô bé.

Thì ra sự bất an trong lòng cô, thật sự là điềm báo.

Lần trước hai đứa trẻ xảy ra chuyện, trong lòng cô cũng có sự bất an, lần này loại bất an này lại xuất hiện, cô tại sao lại phớt lờ chứ?

Nước mắt của Tống Vy rơi xuống.

Tống Hải Dương nhìn cô, lại nhìn em gái mắt đỏ hoe, cuối cùng nhìn Trình Hiệp và hỏi: “Chú Trình, ba xảy ra chuyện gì sao?”

“Tổng giám đốc anh ấy… anh ấy không thấy đâu nữa!” Trình Hiệp đáp lại với giọng nói chua xót.

Tống Vy đứng dậy: “Cái gì gọi là không thấy đâu nữa?”

“Đúng đấy Hiệp, cái gì gọi là không thấy đâu nữa, sếp Đường người to như vậy, sao lại không thấy đâu nữa?” Hạ Bảo Châu lay cánh tay của Trình Hiệp, cũng hỏi.

Trình Hiệp hít sâu một hơi, lúc này mới trả lời: “Tổng giám đốc mất tích rồi, đám người quản lý trong nước tìm một ngày cũng không tìm được.”

Oành!

Tống Vy chỉ cảm thấy trong đầu nổ oành một tiếng, cả thế giới đều đang chao đảo.

Cô đẩy ghế ra, bước chân có hơi loạng choạng đi tới trước mặt Trình Hiệp: “Anh nói cho tôi biết, anh ấy mất tích như thế nào, có phải Đường Hạo Minh bắt anh ấy đi không?”

“Không phải, nhưng cũng có liên quan tới Đường Hạo Minh, người quản lý nói, đám người tổng giám đốc đã phát hiện cứ điểm ở Thành phố Giang của Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, khi tới đó tìm kiếm thì trúng kế của Đường Hạo Minh, Đường Hạo Minh đã chôn thuốc nổ và tẩm xăng ở cứ điểm, khi thuốc nổ phát nổ, xăng cũng bị bốc cháy, sau đó đám người tổng giám đốc nhảy xuống sông tránh lửa, không ngờ tổng giám đốc lại mất tích.” Trình Hiệp tháo kinh ra, hai mắt đỏ hoe mà trả lời.

Là đàn ông, nước mắt không dễ rơi.

Nhưng lúc này, anh ta cũng không kìm được, tổng giám đốc không những là sếp của anh ta, còn là bạn và ân nhân của anh ta, bây giờ tổng giám đốc xảy ra chuyện, trong lòng anh ta đâu dễ chịu được.

Sau khi Tống Vy nghe thấy Đường Hạo Tuấn nhảy xuống sông thì biến mất không thấy đâu, trước mắt chợt tối sầm lại, cơ thể lảo đảo, sắp ngất xỉu.

“Vy Vy!” May mà Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh kịp thời phát hiện tình trạng của Tống Vy, cả hai chạy qua đỡ cô, cô mới lấy lại tinh thần.

“Sao lại không tìm được, Hạo Tuấn là sau khi nhảy xuống sông thì không thấy, vậy anh ấy chắc chắn là ở trong sông, không ai xuống sông tìm sao?” Tống Vy túm chặt cánh tay của Trình Hiệp, cảm xúc kích động gào lên.

Lúc này, cô chỉ là một người phụ nữ mất chồng, chồng xảy ra chuyện, cô đâu thể bình tĩnh được nữa.

Cô bây giờ chỉ muốn biết chồng có ổn hay không, đang ở đâu!

“Phải đó chú Trình, không có ai xuống sông tìm ba sao?” Tống Hải Dương nắm bàn tay nhỏ của Tống Dĩnh Nhi, cũng nhìn Trình Hiệp hỏi.

Trình Hiệp vội gật đầu: “Đương nhiên cô, đám người quản lý đã phái rất nhiều thợ lặn xuống sông tìm, nhưng đều không tìm được tổng giám đốc, hơn nữa con sông đó nước chảy rất xiết, chúng tôi nghi ngờ tổng giám đốc có thể bị cuốn đi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK