Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1204

Nghe thấy anh sẽ thả mình ra, mắt Bà Đường sáng lên, sau đó lại nghe thấy anh nói không phải lúc này, hai mắt tối lại: “Vậy thì là lúc nào?”

“Chờ sau khi Đường Mãnh chết đi.” Đường Hạo Tuấn đáp từng chữ một.

Bà Đường rùng mình, toàn thân lạnh đi.

Sau khi Đường Mãnh chết?

Ai biết Đường Mãnh khi nào mới chết.

Lỡ đâu một hai năm nữa mới chết, vậy chẳng phải bà ta sẽ bị nhốt ở đây một hai năm sao?

Nghĩ đến đây, Bà Đường bất mãn, bà ta giơ tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, tránh được.

Còn Bà Đường cũng bị vệ sĩ chặn lại, không thể lại gần Đường Hạo Tuấn.

“Hạo Tuấn, bác cầu xin cháu, đừng nhốt bác ở đây mãi, bác…”

“Được rồi, nếu như bà chỉ muốn tôi thả bà ra, tôi nói cho bà biết, không thể nào.”

Sắc mặt Bà Đường tái nhợt: “Nhưng bác đã bị giam lâu như vậy, nếu tiếp tục như thế, bác sẽ điên mất, hay là bác ly hôn với bác cả của cháu, sau khi ly hôn, bác không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, cháu cũng không cần nghĩ bác là vợ của Đường Mãnh mà nhốt bác lại, Hạo Tuấn, cháu thấy sao?”

Bà ta nhìn Đường Hạo Tuấn đầy mong đợi.

Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Bà muốn ly hôn với Đường Mãnh?”

“Đúng vậy, bác sớm đã muốn ly hôn với ông ta rồi.” Bà Đường gật đầu.

Trước đây, bà ta đúng là có yêu Đường Mãnh, cho nên khi Đường Mãnh tìm người phụ nữ khác, bà ta mới làm ầm ĩ sáng đêm.

Nhưng sau này, bản thân cũng tìm rất nhiều chàng trai trẻ khác ở ngoài, tình cảm của bà ta đối với Đường Mãnh cũng từ từ đặt xuống được.

Cho tới bây giờ, bà ta đã không còn một chút tình cảm nào với Đường Mãnh, vậy cho nên tại sao bà ta phải vì Đường Mãnh mà bị nhốt ở trong căn nhà tổ.

Bà ta muốn ly hôn, muốn rời khỏi nhà họ Đường.

Bà ta có tiền, sau khi ly hôn, có thể tự do tự tại kiếm thêm nhiều chàng trai trẻ khác? Cần gì phải chịu nhiều đau khổ vì Đường Mãnh như vậy.

“Hạo Tuấn, đây là mục đích thực sự mà bác gặp cháu, bác muốn ly hôn với Đường Mãnh.” Bà Đường bắt lấy cánh tay của vệ sĩ, kiên định lớn tiếng nói.

Đường Hạo Tuấn ban đầu còn ngạc nhiên, bây giờ đã không ngạc nhiên nữa.

Đường Mãnh sắp chết rồi, Bà Đường ly hôn cũng là chuyện thường tình.

“Bà không cần phải ly hôn với Đường Mãnh, sau khi ông ta chết, bà đương nhiên sẽ trở lại trạng thái độc thân.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng từ chối yêu cầu ly hôn của Bà Đường.

Bà Đường sửng sốt, sau đó xúc động: “Ai biết Đường Mãnh khi nào mới chết, bây giờ bác không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa, bác muốn rời khỏi nhà họ Đường.”

Đường Hạo Tuấn nhìn bà ta như sắp phát điên, mím đôi môi mỏng: “Bà muốn ly hôn cũng được, nhưng tôi muốn biết tung tích của Đường Hạo Minh, bà là mẹ của anh ta, đương nhiên phải biết chứ đúng không?”

Bà Đường nghe thấy vậy, khuôn mặt nhăn lại một lúc: “Mẹ à? Tên đó còn chưa từng coi bác là mẹ, lúc nó vui vẻ, ngoan ngoãn gọi một tiếng mẹ, thật ra bác không hề có chỗ đứng nào trong lòng nó, cho nên làm sao bác biết nó đang ở đâu.”

“Bà không biết?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK