CHƯƠNG 228
Cô siết chặt lòng bàn tay, đè nén sự cay đắng trong lòng, nhìn Đường Hạo Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi rất vui vì Sếp Đường quan tâm đến tôi, nhưng tôi thực sự không cần. Sếp Đường sau này hãy tránh xa tôi ra đi, hãy đem sự quan tâm dành cho tôi dành cho người nên được quan tâm hơn, đừng làm trái tim cô ấy tổn thương, sau này anh sẽ hối hận.”
“Em nói lời này là ý gì?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn thốt ra vài phần giá lạnh.
Đem sự quan tâm dành cho cô dành cho người nên được quan tâm hơn là sao?
“Cô ấy” là ai?
Tống Vy lắc đầu, không có ý trả lời Đường Hạo Tuấn, vẫy gọi Tống Hải Dương đi tới, rồi quay đầu nói với Đường Hạo Minh ở bên cạnh: “Sếp Đường, tôi giúp anh xong rồi, tôi cũng đuổi người đi cho anh rồi, bây giờ chúng tôi có thể về lấy xe rồi chứ.”
“Đương nhiên!” Đường Hạo Minh đáp một tiếng, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn Đường Hạo Tuấn, rồi đi theo hai mẹ con ra khỏi phòng bao.
Trình Hiệp đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, nhìn cánh cửa phòng bao phía sau anh một cái, vẻ mặt lo lắng nói: “Sếp, sao thái độ của nhà thiết kế Tống đối với ngài lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?”
Rõ ràng là hôm qua vẫn ổn, có nói có cười với sếp mà.
Sao hôm nay tất cả lại thay đổi đột ngột, cứ như sếp là một con thú dữ, né còn không kịp vậy.
Thái dương Đường Hạo Tuấn nhô lên: “Đi điều tra, từ tối qua đến sáng nay cô ấy đã gặp ai?”
“Sếp, ngài đang nghi ngờ, có người đã nói gì đó với nhà thiết kế Tống?”
Đường Hạo Tuấn ngước ngước cằm, không nói gì.
“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu.
Bên ngoài khách sạn, Đường Hạo Minh cũng đang hỏi Tống Vy những câu tương tự, tại sao cô lại cố tình tránh xa Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy vẫn không trả lời.
Cô cố chấp như vậy, Đường Hạo Minh bất lực, cũng hết cách, kéo cửa xe ra, để cô lên xe.
Chẳng bao lâu, đã đến tiệm 4S.
Đường Hạo Minh dừng xe: “Hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của cô, hôm khác mời cô ăn cơm?”
Tống Vy bế Tống Hải Dương đóng cửa xe lại, vẻ mặt không biểu cảm, nói: “Không cần, tôi sợ tôi ăn cơm của Sếp Đường, lại rơi xuống hố mà Sếp Đường đào nữa.”
Đường Hạo Minh dựa vào cửa kính xe cười nói: “Vy, cô thật đáng yêu, được rồi, vậy không ăn cơm nữa, nhưng qua khoảng thời gian nữa, cô phải cùng tôi đến một nơi.”
“Chỗ nào?” Tống Vy cau đôi mày tú.
Đường Hạo Minh lắc lắc ngón tay một cách bí hiểm, cũng không trả lời, trực tiếp đóng cửa sổ xe lại, lái xe rời đi.
Tống Vy nhìn xe anh ta đi xa, mi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Tống Hải Dương kéo tay Tống Vy.
Tống Vy thu lại suy nghĩ trong lòng, mỉm cười với cậu bé một cái: “Được.”
Hai mẹ con bước vào tiệm 4S, ký hợp đồng.
Xe là xe có sẵn, có thể treo biển số tạm thời rồi trực tiếp lái đi.
Thế là Tống Vy dứt khoác lái xe trên đường, chuẩn bị trở lại studio.
Nhưng trên đường đi, cô nhận được một cuộc gọi của Giang Hạ: “Vy à, báo một tin vui cho cậu.”
Nghe được sự phấn khích và vui mừng không giấu được trong giọng nói của Giang Hạ, Tống Vy liền đoán được tin vui là gì, mỉm cười: “Phàm tỉnh rồi?”
“Đúng.” Giang Hạ liên tục gật đầu.
Tống Vy cũng rất vui: “Vậy tớ sẽ qua ngay.”
Nói xong, cô bấm tai nghe Bluetooth trên tai một cái, cúp điện thoại, quay đầu xe ở ngã tư bàn xoay phía trước, lái xe đến bệnh viện.
Chỉ trong nửa giờ, đã đến bệnh viện rồi.
Tống Vy bế Tống Hải Dương, vừa vào cửa đã kêu lên: “Phàm!”
“Vy, em đến rồi.” Kiều Phàm đang uống nước, nghe thấy giọng nói của cô, miễn cưỡng ngửa cổ lên, nặn ra một nụ cười yếu ớt với cô.
Tống Vy ừm một tiếng, đi tới, đặt Tống Hải Dương xuống, rồi quan tâm mà nhìn Kiều Phàm: “Thấy sao rồi?”
Tống Hải Dương cũng nhìn anh ta.