CHƯƠNG 1322
Đường Hạo Tuấn không cho cô cơ hội, ngược lại còn cắn lên tai cô: “Nếu hai đứa nhỏ đã giả vờ không nhìn thấy thì chúng ta cũng nên tôn trọng, giả vờ không phát hiện chúng đã tỉnh rồi chứ, vậy nên tiếp tục thôi nào.”
Nói xong, anh lại hôn lên môi cô.
Tống Vy vừa giận vừa buồn cười.
Cái gì mà tôn trọng hai đứa nhỏ chứ, rõ ràng là anh hôn tới nghiện, không muốn buông cô ra mà. Còn lấy bọn trẻ làm cớ, đúng là mất mặt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi Tống Vy bị hôn tới đầu óc xoay mòng mòng, hô hấp có chút khó khăn thì Đường Hạo Tuấn mới buông cô ra.
Tống Vy đẩy anh ra, xuống khỏi lòng anh rồi ngồi sang bên cạnh, cô lấy điện thoại ra rồi mở camera trước lên.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của mình, cô nhịn không được mà liếc một cái: “Đều tại anh đó, môi sưng hết cả rồi, lát nữa gặp bọn Châu Ánh, chắc chắn sẽ bị cười thối mũi.”
“Vậy cứ để bọn họ cười đi.” Đường Hạo Tuấn nhướng vai.
“Anh đương nhiên có thể nói như vậy, mấy cô ấy có dám cười anh đâu.” Tống Vy tức giận đặt điện thoại xuống.
Đường Hạo Tuấn vuốt ve cái bụng căng tròn của cô.
Đột nhiên, tên nhóc trong bụng cô đạp một phát lên tay anh.
Đường Hạo Tuấn sững sờ.
Tống Vy bật cười: “Nhìn đi, bé thứ ba cũng đồng ý với lời của em kìa, nên mới đá anh.”
Đường Hạo Tuấn sực tỉnh, nhìn tay mình với ánh mắt đầy cưng chiều: “Tên nhóc này, cũng mạnh gớm.”
“Được rồi, không nói chuyện với anh nữa. Show catwalk sắp bắt đầu rồi, em phải đến đó xem tình hình đã. Anh ở đây trông chừng bọn trẻ đi, lát nữa có kết quả giám định thì gọi cho em nhé.” Tống Vy chỉnh lại mái tóc lộn xộn rồi đứng dậy.
Đường Hạo Tuấn ừm một tiếng: “Anh biết rồi, đi đi.”
Tống Vy gật đầu, đỡ eo rời khỏi phòng nghỉ.
Ở hội trường catwalk.
Tống Vy tìm thấy Trần Châu Ánh ở chỗ ngồi của các nhà thiết kế, cô ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Còn Anna và Lase đâu?”
“Ở sau đài đó, nói là đi gặp người mẫu của bọn họ nhưng theo tôi thấy thì rõ ràng là họ đang theo dõi Bảo Châu.” Trần Châu Ánh liếc mắt.
Tống Vy cười giễu: “Bọn họ đúng là không yên tâm nhỉ. Đúng rồi, khi bọn họ nhìn thấy lễ phục và trang sức của Bảo Châu vẫn bình an vô sự thì có phản ứng gì kỳ lạ không?”
Trần Châu Ánh nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “không có.”
“Vậy nghĩa là bọn họ không phá huỷ lễ phục và trang sức mà đã bôi gì đó lên.” Tống Vy xoa cằm.
Trần Châu Ánh cười: “Tôi cũng thấy thế, nếu không, vừa nhìn thấy Bảo Châu thì bọn họ đã phải tái mặt rồi.”
“Dù sao thì họ cũng không trốn nổi đâu.” Tống Vy liếc mắt, trầm giọng nói.