CHƯƠNG 227
Đường Hạo Minh nhún nhún vai: “Được, tôi không nói là được!”
Lúc này Đường Hạo Tuấn mới dời ánh mắt ra khỏi người anh ta, chuyển lên người Tống Vy.
“Mẹ, chú Đường hình như đang tức giận đó.” Tống Hải Dương kéo kéo góc áo của Tống Vy.
Tống Vy vỗ vỗ mu bàn tay của cậu bé: “Mẹ biết, con ngoan ngoãn đi qua một bên đi.”
“Ồ.” Tống Hải Dương cũng biết đây là chuyện giữa người lớn, cậu bé không thể tham gia, nên ngoan ngoãn buông góc áo cô ra, rồi ngồi xuống ghế sofa trong góc phòng bao.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trình Hiệp một cái.
Trình Hiệp hiểu ý gật đầu, cũng đi đến ghế sofa với Tống Hải Dương.
Hiện tại chỉ còn ba người Tống Vy.
Tống Vy hít một hơi: “Sếp Đường, tôi không có trở thành vợ của ai, tất cả đều là hiểu lầm, là tôi giúp…”
“Vy Vy, cô giải thích với cậu ta những thứ này làm gì.” Đường Hạo Minh nhìn Đường Hạo Tuấn, mỉm cười ngắt lời: “Hạo Tuấn cũng đâu có liên quan gì đến cô, các người chỉ là bạn bè bình thường, cô giải thích mấy cái này với cậu ta, người nào không biết, sẽ còn tưởng cô là bạn gái cậu ta nữa đó.”
Nghe vậy, Tống Vy sững sờ.
Đúng vậy, tại sao cô lại giải thích cho Đường Hạo Tuấn chứ?
Bọn họ không có liên quan gì đến nhau, cô vội vàng giải thích thế này, ngược lại lại cảm thấy mình như đang gấp gáp muốn dính líu đến anh vậy, rõ ràng tối hôm qua cô mới nói qua, tránh xa Đường Hạo Tuấn, tại sao cứ không nhớ chứ!
Tống Vy ảo não mà cắn môi, không nói gì.
Thấy cô nghe xong lời của Đường Hạo Minh liền im bặt, hai tay Đường Hạo Tuấn siết chặt, trong mắt giăng đầy bão táp, khí tức toàn thân càng trở nên lạnh hơn.
Nhưng Đường Hạo Minh vẫn chê vấn đề chưa đủ loạn, lại cười nói: “Hạo Tuấn, cậu vừa vào đã chất vấn Vy mấy câu này rồi, cậu lấy thân phận gì để hỏi vậy?”
Thân phận?
Đường Hạo Tuấn mím mím môi mỏng, không trả lời.
Đường Hạo Minh đẩy đẩy gọng kính, cười thấp: “Không trả lời được chứ gì, bởi vì cậu không có tư cách gì cả, Vy cũng không có quan hệ gì với cậu, cho nên cậu không có tư cách chất vấn cô ấy, cô ấy làm gì cũng không liên quan đến cậu!”
“Vậy ư.” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn Tống Vy: “Em cũng nghĩ như vậy?”
Tống Vy nhắm mắt lại, như đã hạ quyết tâm gì đó, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt chỉ còn lại vẻ thanh lãnh: “Đúng vậy, như đã nói, tôi và Sếp Đường chỉ là bạn bè bình thường, cho nên xin Sếp Đường đừng dùng dáng vẻ người yêu của tôi mà hỏi tôi đã làm gì .”
Đôi đồng tử của Đường Hạo Tuấn co rút lại, trong lòng dâng lên lửa giận.
Đường Hạo Minh cũng có chút kinh ngạc.
Anh biết người cô yêu là Đường Hạo Tuấn.
Nhưng không ngờ rằng cô lại thuận theo lời anh ta, hoàn toàn rũ bỏ mọi thứ với Đường Hạo Tuấn, rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Đường Hạo Minh nhìn Tống Vy với vẻ đầy hứng thú, như thể muốn nhìn ra gì đó.
Trình Hiệp ở bên kia ghế sofa không nghe nổi nữa, đứng dậy: “Nhà thiết kế Tống, cô nói mấy lời như vậy cũng quá là không có tình người rồi đó, sếp của chúng tôi biết người trong phòng bao là Sếp Đường, sợ cô sẽ bị ức hiếp nên đã vội đến đây, không ngờ cô lại đối xử với sếp của chúng tôi như vậy.”
“Tôi …” Đôi môi Tống Vy run lên.
“Không cho chú nói như vậy với mẹ cháu!” Tống Hải Dương trừng mắt nhìn Trình Hiệp, một tay chống nạnh.
“Lời này trợ lý Trình nói sai rồi.” Đường Hạo Minh chặn Tống Vy ở đằng sau: “Hạo Tuấn đặc biệt tới đây, thật sự rất khiến người khác cảm động, nhưng đối với Vy mà nói là một sự trói buộc đạo đức, Vy vốn đâu có kêu cậu ta đến, là tự cậu ta đến mà, còn bày ra cái bộ dạng như Vy có lỗi với cậu ta nữa, rốt cuộc là ai không đúng đây?”
“Các người….”
“Đủ rồi!” Đường Hạo Tuấn nghiêm giọng ngắt lời Trình Hiệp, trên mặt như thể có một tầng băng giá ngưng tụ, trong mắt tràn đầy những cảm xúc mà Tống Vy không thể hiểu được.
Trái tim Tống Vy co thắt lại, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến những lời nói của Lâm Giai Nhi tối hôm qua và cả quyết định của chính mình.