CHƯƠNG 1482
Không ngờ lại là buổi trưa.
Tống Vy gật đầu rồi quay người xuống lầu.
Vừa xuống lầu, cô vừa âm thầm quan sát căn biệt thự.
Sau khi tới phòng khách ở lầu 1, cô đã phần nào nắm rõ căn biệt thự này rồi. Nơi đây có 3 tầng, tầng 3 có ba phòng, tầng 2 cũng có ba phòng.
Khi đi ngang qua tầng 2, cô phát hiện trước cửa một căn phòng có treo đồ đạc, chứng tỏ là có người ở.
Không biết người đó là chủ nhân căn biệt thự này hay là ai!
Tống Vy rũ mắt đi theo người hầu đến phòng ăn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mà người hầu kéo cho cô.
Sau đó họ liền dọn bữa.
Tống Vy nhìn các món ăn trước mắt. Quả thật đều là món ăn quê hương nhưng về màu sắc và mùi thì khác xa với chính hiệu.
Vậy nên chắc hẳn người hầu đã rất khó khăn mới làm ra những món ăn này. Có thể là vừa học hoặc học không lâu.
Tại sao phải học?
Là chủ nhân của căn biệt thự này thích hay là vì cô nên mới học nấu?
Không phải Tống Vy tự mình đa tình nhưng người hầu vừa nãy đã nói “Làm món mà cô thích.”
Cô thích nên mới làm cho cô, vậy nên cô hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ người hầu vì cô nên mới học nấu.
“Chúc mợ chủ ngon miệng.” Sau khi người hầu dọn món ăn lên cho cô thì lui về sau vài bước và yên lặng đứng một bên.
Tống Vy cầm đũa lên nhưng lại chần chừ không dám động đũa.
Người hầu thấy thế liền hỏi: “Mợ chủ không muốn ăn sao?”
Tống Vy cắn môi không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Tôi muốn hỏi một chút, hiện giờ chỉ có một mình tôi ở trong căn biệt thự này sao?”
“Không phải ạ, ông chủ và cô chủ cũng ở đây nhưng hôm nay họ vừa ra ngoài rồi ạ, đến tối mợ chủ mới có thể gặp hai người đó.” Người hầu lắc đầu.
Tống Vy nhíu mày…
Rất tốt, hỏi được rồi, còn có hai người nữa, ông chủ và cô chủ.
Tống Vy nhìn bát cơm trắng trước mặt, do dự một chút rồi xúc vài thìa cho vào miệng, sau đó lại hỏi tiếp: “Ông chủ và cô chủ mà cô vừa nói là cha con sao?”
Ăn vài hạt cơm chắc không sao đâu nhỉ!
Dù có độc thì cũng không chết được.
Nếu đợi một lát mà vẫn không sao thì chứng tỏ bữa cơm này không có vấn đề.
“Không phải ạ, ông chủ và cô chủ không phải là cha con, họ là cấp trên cấp dưới.” Người hầu tiếp tục lắc đầu.
Tống Vy cau mày: “Cấp trên cấp dưới?”
Quan hệ kỳ lạ thế.