Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1400

“Người y tá đó lại không có nhiệm vụ gì quan trọng. Nhiệm vụ chính là phụ trách theo dõi mọi động tĩnh của chúng ta rồi báo cáo cho Lâm Giai Nhi.”

“Báo cáo?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn ngưng trọng: “Nói vậy, cô ta có thể liên lạc với Lâm Giai Nhi?”

“Tôi từng hỏi y tá, y tá nói, Lâm Giai Nhi cho cô ta số zalo, kêu cô ta gửi tin tức hằng ngày đến số đó, nhưng Lâm Giai Nhi trước nay chưa từng hồi âm, cho nên tôi đoán, số zalo ấy cũng chỉ là số ảo có thể tùy tiện vứt bỏ bất cứ lúc nào, chúng ta căn bản không cách nào biết, cô ta rốt cuộc đăng ký số zalo đó ở đâu, quán net, hay là khách sạn.”

Nói tới đây, Mạnh Ngọc thở dài: “Cho nên, muốn căn cứ vào zalo để tìm được Lâm Giai Nhi, không khả năng lắm.”

Đường Hạo Tuấn xoa trán: “Tôi biết rồi, còn nữa, dùng mối quan hệ của cậu, liên hệ với bệnh viện khác một chút.”

Mạnh Ngọc rất thông minh, lập tức hiểu ý anh, sắc mặt khẽ thay đổi: “Hạo Tuấn, cậu hoài nghi Lâm Giai Nhi cũng có khả năng nhắm vào thuốc của bệnh viện khác?”

“Cô ta đã muốn có dược phẩm nguy hiểm, không lấy được ở chỗ cậu, tại sao không đến nơi khác lấy?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt hỏi anh ta.

“Chuyện này…” Mạnh Ngọc nghẹn họng, không cách nào phản bác.

Đúng vậy, không lấy được ở chỗ anh ta, tại sao không đến nơi khác lấy chứ.

Lại không nhất định phải treo cổ trên một ngọn cây!

“Tôi biết rồi.” Mạnh Ngọc vô cùng đau đầu: “Tôi đi liên hệ bệnh viện khác ngay.”

Đường Hạo Tuấn ‘ừ’ một tiếng: “Tiến hành bí mật, đừng để bị phát hiện.”

“Yên tâm đi.” Mạnh Ngọc gật đầu, đi ra ngoài.

Tống Vy thấy vậy, dắt tay Tống Hải Dương đi tới: “Nói xong rồi sao?”

Cô không hỏi họ đã nói gì.

Lúc cô đi ra, họ cũng không gọi cô lại, chính là không muốn để cô biết.

Cho nên cô đương nhiên cũng không hỏi.

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Xong rồi.”

“Vậy tốt, đến giờ anh tập luyện rồi, chúng ta về trước đi.” Tống Vy nói, buông tay Tống Hải Dương, đỡ anh.

Tống Hải Dương cũng rất ngoan ngoãn đi đỡ bên kia Đường Hạo Tuấn.

Hình ảnh một nhà ba người ấm áp hòa hợp khiến người ta vô cùng hâm mộ.

Dì Vương tự điều khiển xe lăn theo phía sau, nhìn một màn này, cười không khép được miệng.

Về tới phòng bệnh, Tống Vy vừa đỡ Đường Hạo Tuấn lên giường, điện thoại đã vang lên.

Tống Vy lấy ra xem, là Trình Hiệp gọi tới.

Cô có chút kinh ngạc nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Là trợ lý Trình, sao anh ta không gọi cho anh, mà lại gọi cho em chứ?”

“Em không phải kêu cậu ta đón con gái sao? E là vì chuyện con gái.” Đường Hạo Tuấn nắm bàn tay nhỏ của Tống Hải Dương, nói.

Tống Vy gật đầu: “Em quên mất chuyện này.”

Nói xong, cô bắt máy: “Alo, trợ lý Trình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK