Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 797

Không lâu sau, ba người về tới biệt thự.

Tống Vy dắt hai đứa nhỏ vào, nhưng lại nhìn thấy một vali hành lý đặt trong phòng khách.

Dì Vương đứng ngay bên cạnh vali hành lý gọi điện thoại, cũng không biết người đầu bên kia điện thoại nói gì mà bà gật đầu liên tục: “Vâng, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ cho người mang qua.”

Nói xong bà liền cúp điện thoại, vừa mới quay người liền nhìn thấy Tống Vy và hai đứa nhỏ.

“Mợ chủ, mợ về rồi.” dì Vương bỏ lại điện thoại vào túi quần, cười nói.

Tống Vy gật đầu, sau đó ánh mắt cô rơi xuống vali hành lý bên cạnh bà: “Dì Vương, đây là của cô Lâm sao?”

Lâm Giai Nhi muốn chuyển đi sao?

Nghĩ đến tính khả năng này, trong lòng Tống Vy vui sướng kích động.

Nhưng cô không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của dì Vương.

“Không phải ạ.” Dì Vương lắc đầu nói: “Đây là… là của cậu chủ.”

Sắc mặt Tống Vy biến đổi, niềm vui trong lòng lập tức như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, lạnh đến mức cô không nhịn được phải run rẩy, thật lâu sau cô mới tìm về giọng nói: “Của Đường Hạo Tuấn?”

“Vâng.” Dì Vương gật đầu.

Tống Vy mím môi, cô như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Tống Dĩnh Nhi không hiểu vali hành lý này đại diện cho điều gì, nhưng Tống Hải Dương lại rất rõ ràng.

Cậu siết chặt nắm đấm: “Bà Vương, chú Đường muốn dọn ra ngoài sao?”

Dì Vương bị xưng hô của cậu làm giật mình, sau đó liền ừ một tiếng: “Cậu chủ nói gần đây tập đoàn Đường Thị hơi bận, đi về không tiện nên tạm thời chuyển đến khu chung cư gần tập đoàn Đường Thị.”

“Ha, tôi thấy không phải anh ta bận, mà là không muốn sống dưới một mái nhà với mẹ con chúng tôi thì đúng hơn.” Tống Vy cắn môi nói, hốc mắt cô ửng đỏ.

Dì Vương há miệng muốn nói gì, nhưng lại dừng lại.

Chuyện hai ngày nay bà đều nhìn thấy hết, mặc dù bà không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bà hiểu rõ, cậu chủ đang trốn tránh mợ chủ.

“Mẹ…” Tống Dĩnh Nhi lo lắng nhìn Tống Vy.

Tống Vy ngửa đầu hít sâu, cô miễn cưỡng nhếch môi: “Mẹ không sao, các con lên lầu trước đi, mẹ gọi điện cho ba.”

“Dạ.” Tống Hải Dương biết mẹ muốn nói chuyện riêng với chú Đường nên không từ chối, cậu kéo Tống Dĩnh Nhi lên lầu.

Đến cả dì Vương cũng rất biết ý rời đi.

Nhưng lúc đi, bà cũng xách hành lý của Đường Hạo Tuấn đi cùng.

Tống Vy gọi điện cho Đường Hạo Tuấn. Lúc gọi điện, tay cô run rẩy, không biết là bị chọc tức hay làm sao.

Nhưng không cần nghĩ cũng biết, tâm trạng cô giờ khắc này, nhất định rất khó chịu.

Điện thoại có kết nối, nhưng Đường Hạo Tuấn không nhận.

Tống Vy không biết anh cố ý không nhận hay là không nhìn thấy.

Nếu là bình thường, có thể cô sẽ đợi một lát rồi gọi lại, nhưng lần này, cô không muốn đợi.

Nếu anh không nhận, cô sẽ gọi mãi, gọi đến khi anh nhận mới thôi.

Gọi liên tiếp sáu, bảy cuộc, cuối cùng Đường Hạo Tuấn cũng nghe máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK