Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 242

“Đúng vậy, ngoại trừ lý do này, tôi không thể giải thích tại sao cô ta nhìn thấy đôi mắt của em lại trở nên kích động như vậy nữa.”

Kiều Phàm gật đầu.

Giang Hạ nuốt nước miếng: “Không phải chứ, Lâm Giai Nhi đó muốn lấy giác mạc người sống, đây là phạm pháp đó!”

“Tôi cũng cảm thấy không thể.” Tống Vy kinh hồn bất định mà lắc đầu: “Bác sĩ Mạnh và họ đã đặt giác mạc cho cô Lâm rồi, làm sao có thể muốn của tôi được.”

Kiều Phàm biết cô khó tin, dù sao loại chuyện này cũng thật sự quá khó tin, cho nên cũng không có ý muốn cô phải tin, anh ta đẩy đẩy kính và nghiêm túc nhắc nhở: “Không cần biết Lâm Giai Nhi có phải muốn giác mạc của em hay không, Vy, em nhất định phải chú ý, cách xa cô ta một chút.”

“Đúng vậy, Vy, không chỉ cô ta, mà những người có liên quan đến Sếp Đường cũng đừng lại gần.” Giang Hạ cũng nhìn Tống Vy dặn dò.

Tống Vy siết chặt hai tay, ừm một tiếng: “Tớ biết rồi.”

Nhịp tim của cô lúc này vẫn có chút nhanh, không thể bình tĩnh lại được.

Bởi vì lời nói của Kiều Phàm thực sự khiến cô sợ hãi.

Đúng lúc này, một y tá đột nhiên gõ cửa, mở cửa thò đầu vào: “Cô Giang, đã chín giờ rồi, bác sĩ Kiều đến giờ phải đo nhiệt độ cơ thể rồi.”

“Đã chín giờ?” Giang Hạ kinh ngạc liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, thấy kim giờ quả nhiên chỉ đến chín giờ, không khỏi vỗ trán. “Thời gian trôi nhanh như vậy, tôi thậm chí còn không nhận ra rằng đã quá muộn rồi nữa, cô vào đi.”

Cô y tá mỉm cười gật đầu rồi đẩy xe đẩy đi vào.

Tống Vy nhìn cô ta tháo một cây nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể cho Kiều Phàm, không định ở lại lâu nữa, cầm túi xách bên giường lên rồi chào tạm biệt: “Phàm, Hạ à, tớ cũng phải đưa hai đứa nhỏ về thôi.”

“Tớ tiễn cậu ra ngoài bệnh viện.” Giang Hạ đứng dậy.

Kiều Phàm ngậm nhiệt kế trong miệng, không thể nói chuyện, chỉ nhìn Tống Vy.

Tống Vy cười xua tay: “Không cần đâu, cậu cứ ở đây chăm sóc Phàm, chúng tớ tự mình đi là được.”

Nói xong, cô đi đến ghế sofa vẫy vẫy tay với hai đứa nhỏ đang vừa ăn canh gà, vừa coi phim hoạt hình kia: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, chúng ta phải về thôi.”

“Dạ.” Tống Hải Dương đáp, lập tức tắt máy nhảy khỏi ghế sofa, kéo Tống Dĩnh Nhi đến chỗ Tống Vy.

Tống Vy bảo hai đứa nhỏ tạm biệt, sau khi tạm biệt xong liền dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi phòng bệnh, đi bộ ra thang máy.

Vừa bước tới thang máy, Tống Vy đã nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đang dựa người trước cửa thang máy.

Tống Dĩnh Nhi hất tay Tống Vy ra, vui vẻ chạy về phía Đường Hạo Tuấn: “Chú Đường.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn hơi nhếch lên, anh cúi người ôm lấy cô bé nhỏ.

Thân thể mềm mại của cô bé nhỏ, cùng mùi thơm sữa từ cơ thể khiến cả trái tim anh mềm nhũn.

Nhưng cảnh tượng này khiến Tống Vy nhíu đôi mày tú, cô kéo Tống Hải Dương đi tới trước mặt hai cha con, nhàn nhạt nói: “Sếp Đường, để con gái tôi xuống được không, chúng tôi phải về rồi.”

Đường Hạo Tuấn không làm theo, một tay chỉnh lại bím tóc cho cô bé nhỏ, sau đó mới nhìn cô: “Sao lâu như vậy mới đi ra?”

Tống Vy khẽ nhếch khóe mắt: “Lời nói của Sếp Đường có gì, đang đặc biệt chờ tôi?”

Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, không phủ nhận.

Không ngờ đúng thật là như vậy!

Tống Vy kinh ngạc mấp máy môi: “Sếp Đường tìm tôi có việc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK