Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 801

Giang Hạ nguýt mắt: “Thư ký à, kiểu thư ký có việc thì thư ký làm, còn không có việc thì “làm” thư ký ấy hả?”

Lời nói này đã thành công khiến nụ cười trên mặt Lâm Giai Nhi biến mất, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô Giang, mong cô tự trọng.”

“Sao nào? Tôi chỉ hỏi có một câu đã bảo tôi tự trọng. Cô phản ứng mạnh như vậy, chắc không phải bị tôi nói trúng rồi đấy chứ? Cô tới đây là để được gần quan ban lộc nhỉ? Dù sao thì có ai mà không biết tâm tư của cô với tổng giám đốc Đường đâu.”

Lâm Giai Nhi làm ra vẻ rất tức giận, siết chặt lòng bàn tay: “Cô Giang, tôi đã có bạn trai rồi, chính là Ngọc, cho nên lời cô nói bây giờ hoàn toàn là không có thật. Tôi có thể kiện cô tội phỉ báng.”

“Thế thì cô kiện đi. Ai sợ ai chứ? Vừa hay nói rõ tất cả, nói cô có bạn trai, còn ăn vạ ở nhà tổng giám đốc Đường không chịu đi, giờ còn theo tới cả công ty, xem ai…”

“Đủ rồi.” Lâm Giai Nhi hét lớn, cả người run rẩy: “Cô Giang quá đáng rồi đấy. Tôi biết cô không thích tôi, nhưng cô cũng không thể đối xử với tôi như vậy chứ?”

“Hừ, cô cũng biết tôi không thích cô, vì sao tôi không thể đối xử với cô như vậy.” Giang Hạ lại nguýt mắt lần nữa.

Lâm Giai Nhi cắn chặt môi dưới, hốc mắt ửng đỏ.

Trình Hiệp vốn đang hóng chuyện ở bên cạnh, xem tới giờ thấy Lâm Giai Nhi sắp khóc, biết không thể để như vậy nữa, vậy là khẽ hắng giọng, vội vàng đứng ra ngăn lại: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa được không. Cô Giang, cô tới đây làm gì?”

Anh ta lảng sang chuyện khác.

Giang Hạ nhớ ra mục đích mình đến đây, cũng không cãi nhau với Lâm Giai Nhi nữa, sắc mặt thân thiện lên đôi chút, trả lời: “Tôi tới tìm tổng giám đốc Đường.”

“Tìm tổng giám đốc?” Trình Hiệp nhướng mày.

Lâm Giai Nhi nheo mắt: “Cô Giang tìm Hạo Tuấn có chuyện gì sao?”

“Tôi tìm tổng giám đốc Đường có chuyện gì thì liên quan gì tới cô, rõ ràng biết tôi không thích cô mà còn chen vào hỏi, thích tự ngược vậy à?” Giang Hạ chế giễu nói.

Lâm Giai Nhi cau có.

Trình Hiệp vội vàng pha trò: “Cô Lâm, cô đi trước đi, tài xế đang đợi cô ở bên ngoài, ngày mai tới làm là được.”

Lâm Giai Nhi biết anh ta đang giải vây cho mình, bèn cười nói cảm ơn rồi cất bước rời đi.

Nhưng khi lướt qua Giang Hạ, cô ta thoáng khựng lại, khẽ nghiêng mặt lạnh lùng liếc nhìn Giang Hạ một cái, đáy mắt lạnh băng.

Mối nhục hôm nay, cô ta nhớ rõ.

Một ngày nào đó, cô ta sẽ trả gấp bội.

Lâm Giai Nhi đi rồi, Trình Hiệp nhìn về phía Giang Hạ nói: “Tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc, cô Giang đợi một lát.”

“Được.” Giang Hạ gật đầu.

Trình Hiệp lấy điện thoại ra, gọi tới số riêng trong văn phòng Đường Hạo Tuấn.

Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Đường Hạo Tuấn nhanh chóng truyền tới: “Chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, cô Giang tới tìm anh.” Trình Hiệp nhìn thoáng qua Giang Hạ rồi trả lời.

Đường Hạo Tuấn khẽ nhíu mày: “Giang Hạ?”

“Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK