Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1395

Cô bị kéo lên giường bệnh, nằm trên đùi anh, còn anh thì cúi xuống hôn lên môi cô.

Tống Vy tuy có chút sững sờ trước nụ hôn bất ngờ của anh nhưng cũng nhanh chóng phản ứng và chủ động vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.

Tay còn lại đang nối ống dinh dưỡng của Đường Hạo Tuấn cũng nhấc lên, vòng tay qua eo Tống Vy.

Đột nhiên, anh cảm thấy có gì đó là lạ, anh đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bụng cô.

“Đứa nhỏ đâu?” Đường Hạo Tuấn sốt sắng hỏi.

Mới sáu tháng mà sao bụng cô đã xẹp xuống rồi?

Vừa rồi cô đang mặc quần áo rộng nên anh cũng không thấy có gì sai sai.

Bây giờ mới phát hiện ra rằng đứa bé đã biến mất!

Tống Vy rốt cuộc cũng biết tại sao Đường Hạo Tuấn đột nhiên dừng lại, hóa ra là anh ta phát hiện ra chuyện đứa bé.

Cô còn đang nghĩ cách nói cho anh biết chuyện An An kiểu gì, nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra, cô không hề giấu giếm mà thẳng thắn nói ra.

“Đứa nhỏ vẫn còn, chẳng qua là em bị sinh non.” Tống Vy vừa đứng dậy vừa xoa bụng đáp.

Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút lại: “Sinh non? Chuyện này là sao? Sao lại sinh non?”

Tống Vy ngồi trở lại ghế: “Cái đêm biết tin anh mất tích, em chịu kích thích rất lớn, dẫn đến tử cung co thắt và bị vỡ, đứa bé chỉ phải sinh non.”

Nghe đến đây, Đường Hạo Tuấn cảm thấy như bị kim đâm vào tim, đau đớn vô cùng, càng thêm tự trách và áy náy.

Anh ôm chặt Tống Vy, giọng nói khàn khàn tự trách: “Xin lỗi, anh xin lỗi…”

Tất cả là lỗi của anh, nếu anh ấy không ngất đi, cô đã không phải nghe tin anh mất tích dẫn đến sinh non, khiến cô gặp nguy hiểm, đồng thời còn phải lo lắng cho sự an nguy của anh.

“Anh xin lỗi vợ.” Đường Hạo Tuấn vùi đầu vào cổ Tống Vy, xin lỗi lần nữa.

Tống Vy nghe thấy giọng nói đầy áy náy của anh, vỗ nhẹ vào lưng anh: “Được rồi, em không trách anh, em và An An không sao.”

“An An?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, tựa hồ đang thắc mắc An An là ai.

Tống Vy trừng mắt nhìn anh: “An An là con trai út của anh. Em đặt biệt danh cho nó. Em còn chưa đặt tên, đợi anh đặt đấy.”

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn nhất thời mất đi tiêu cự: “Là con trai à…”

Anh còn cho rằng đó là một cô con gái đáng yêu như Dĩnh Nhi.

“Sao, ghét bỏ con trai à?” Tống Vy bất mãn nhíu mày.

Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Không phải, nam nữ đều được, anh thích hết.”

“Nhưng sao em cảm thấy anh có vẻ thích con gái hơn một chút?” Tống Vy liếc mắt nhìn anh.

Đường Hạo Tuấn áp trán vào trán cô: “Bởi vì con gái mới giống em.”

Tống Vy bị lời nói của anh làm cho lòng đầy ngọt ngào, hai má cô lập tức ửng hồng, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Được rồi, dẻo miệng.”

“An An bây giờ thế nào?” Đường Hạo Tuấn rốt cuộc cũng hỏi thăm tình hình con út.

Ánh mắt Tống Vy tối sầm lại: “An An còn đang trong lồng ấp, phải ở trong đó ba tháng mới có thể đảm bảo nó sống tiếp được, không thể đưa An An trở về, hiện tại Dĩnh Nhi cũng đang ở nước ngoài, hôm nay trợ lí Trình đã đưa con bé về đây. Vừa hay anh đã tỉnh, đợi Dĩnh Nhi tới thăm anh chắc chắn sẽ rất vui.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK