Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1388

Ánh mắt Giang Vân Khê lóe lên vẻ kinh ngạc.

Hóa ra chiếc đồng hồ của anh lại có giá trị như vậy?

“Còn nữa cô Giang, cách cứu người của cô cũng sai đấy.” Trình Hiệp lại nói.

Giang Vân Khê chau mày, không phục: “Tôi sai ở đâu? Rõ ràng là tôi đã cứu anh ta mà bây giờ mấy người lại quay ngược lại trách tôi đã cứu sai, mấy người quá đáng thật đấy.”

“Rốt cuộc là chúng tôi quá đáng hay do cô Giang ích kỷ thì tôi cũng không muốn nhắc nữa. Chỉ là tôi muốn nói với cô Giang rằng, cách cứu người chính xác là đưa người vào bệnh viện, lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát tới đối chiếu thân phận của người bị thương, liên hệ với người nhà, như vậy người nhà của người ta sẽ không phải vì không tìm được người mà đứng ngồi không yên, cũng không làm chậm trễ việc chữa trị của người ta.” Tống Vy nhìn thẳng về phía Giang Vân Khê và nói.

Trình Hiệp gật đầu: “Mợ chủ nói không hề sai, cô Giang, cô có biết cô ích kỷ giấu tổng giám đốc đi như vậy, chúng tôi không tìm thấy anh ấy thì sẽ lo lắng như thế nào không, cả tập đoàn hỗn loạn, mợ chủ đau lòng, cả cậu chủ và cô chủ nhỏ cũng buồn bã, thậm chí tổng giám đốc còn có khả năng không thể tỉnh lại, mà tất cả những điều này đều là do cô gây ra đấy.”

Khuôn mặt Giang Vân Khê tái nhợt, loạng choạng bước lùi về sau hai bước: “Tôi… Tôi không biết sẽ như vậy, tôi hoàn toàn không nghĩ tới những điều này…”

Cô ta chỉ là một người bình thường, làm sao có thể suy nghĩ thấu đáo được như vậy chứ.

“Đúng, mấy người chúng tôi sẽ làm như vậy, cô không nghĩ được vậy cũng là điều bình thường nhưng nếu cô không nghĩ được tới chuyện báo cảnh sát thì tôi chỉ có thể nói là do cô cố ý, một người tự nhiên ngất bên bờ sông, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng nghi đúng không, cô không những không báo cảnh sát mà còn đem người ta về nhà, cô không sợ đối phương là người xấu sao?” Tống Vy chất vấn.

Giang Vân Khê mấp máy khóe miệng: “Anh…. anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người xấu chứ.”

Nghe đến đây, Tống Vy không còn gì để nói.

Trình Hiệp cũng không có gì để nói.

Bọn họ cũng coi như đã hiểu, người phụ này mê nhan sắc, hơn nữa đầu óc còn suy nghĩ không bình thường.

Ở trong mắt người phụ nữ này, chỉ cần đối phương đẹp trai thì nhất định không phải người xấu, còn ngược lại thì nhất định không phải là người tốt, nói không chừng sẽ báo cảnh sát như bình thường.

Hoặc có thể cô ta sẽ không báo cảnh sát mà cứ thế quay đầu bỏ chạy.

Nói tóm lại, người phụ nữ này nhìn trúng tổng giám đốc, muốn giữ tổng giám đốc lại và không muốn vợ anh tìm thấy người.

Nghĩ đến đây, Trình Hiệp liếc nhìn Giang Vân Khê khinh thường, sau đó nhìn Tống Vy: “Mợ chủ, chúng ta đừng nói những điều này với cô ta nữa, chúng ta đưa tổng giám đốc về trước thôi.”

Tống Vy ừ một tiếng: “Được, cậu gọi người mang cáng đến đây.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu rồi đi gọi người.

Khi Giang Vân Khê nghe nói bọn họ sẽ đưa Đường Hạo Tuấn đi, trong lòng lập tức hoảng sợ, vô thức hét lên: “Các người không thể đem anh ấy đi!”

Ánh mắt Tống Vy trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ mất kiên nhẫn: “Anh ấy là chồng của tôi, vì sao tôi không thể đem anh ấy đi, không đem anh ấy đi để anh ấy ở đây sống cùng cô à? Cô Giang, cô có ý này đúng không?”

“Tôi… tôi…” Giang Vân Khê không ngờ mình lại nói hết ra những lời trong lòng, đôi mắt chột dạ đảo vòng quanh, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Khóe miệng Tống Vy giật giật lạnh lùng: “Tôi không quan tâm rốt cuộc là cô có ý gì, nhưng cô lén giấu người đi là phạm pháp, tôi không so đo với cô coi như nể tình cô đã cứu người, vậy nên cô Giang, cô đừng làm lãng phí chút ân tình này, nếu không người chịu thiệt sẽ là cô đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK