Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 467

“Cô Lâm tìm tôi có chuyện gì?” Tống Vy đóng cửa phòng hỏi.

Lâm Giai Nhi cụp thấp mi mắt xuống, không thấy rõ cảm xúc trong mắt: “Tôi nghe nói cô Tống và Hạo Tuấn sống chung rồi, còn dọn tới trang viên Ngự Cảnh đúng không?”

Trang viên Ngự Cảnh, cũng chính là tên căn biệt thự này của Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy đi tới trước giường, khom lưng ngồi xuống mép giường: “Đúng vậy.”

“Tiến triển nhanh thật đấy, mới bên nhau mấy ngày mà đã dọn tới ở chung rồi.” Lâm Giai Nhi bật cười một tiếng.

Tống Vy không nghe ra tiếng cười này của cô ta là chế nhạo hay là ý gì khác, mím đôi môi đỏ, không nói gì.

Lâm Giai Nhi ngừng cười: “Tôi còn nghe nói, cô Tống có hai đứa con đúng không?”

Ánh mắt Tống Vy thoáng động: “Đúng vậy.”

“Hóa ra là thật à.” Khóe miệng Lâm Giai Nhi lạnh lùng cong lên: “Cô Tống đã có hai đứa con mà vẫn ở bên Hạo Tuấn. Cô thật sự cảm thấy, mình xứng với Hạo Tuấn sao?”

Lời nói này khiến sắc mặt Tống Vy trầm xuống, trong đầu không khỏi nhớ tới Hàn Thư tối qua.

Hàn Thư cũng từng nói với Đường Hạo Tuấn, cô không xứng với anh.

Nhưng câu trả lời của Đường Hạo Tuấn lại nằm ngoài dự đoán của cô, đồng thời cũng khiến cô vô cùng cảm động.

Nghĩ vậy, Tống Vy lại một lần nữa nở nụ cười: “Cô Lâm, chuyện tôi xứng hay không xứng với Hạo Tuấn, tôi nghĩ không đến lượt cô lên tiếng. Nếu Hạo Tuấn đã muốn ở bên tôi, vậy thì chứng tỏ trong lòng anh ấy, tôi xứng với anh ấy.”

Lâm Giai Nhi không ngờ Tống Vy sẽ trả lời như vậy, còn trả lời tự tin đến thế.

Vốn dĩ cô ta nghĩ, cố ý nhắc tới đứa con, dùng con cái để khiến Tống Vy hổ thẹn rồi nảy sinh suy nghĩ rút lui, nhưng không ngờ da mặt Tống Vy lại dày như vậy.

“Vậy sao?” Ánh mắt Lâm Giai Nhi thoáng hiện vẻ lạnh lùng, chỉ lướt qua trong giây lát: “Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho Hạo Tuấn, còn làm ba bọn trẻ thay cho người đàn ông khác.”

Tống Vy vẫn duy trì nụ cười: “Cô Lâm, tôi cảm thấy cô nghĩ nhiều rồi, Hạo Tuấn tự mình cam tâm tình nguyện làm ba của con tôi, sao lại không đáng chứ.”

Làm ba của con trai, con gái ruột của mình là lẽ đương nhiên.

Sắc mặt Lâm Giai Nhi lập tức trở nên khó coi: “Cô Tống, cô cố ý giả vờ không hiểu ý của tôi sao?”

Tống Vy nhún vai: “Xin lỗi cô Lâm, có lẽ đầu óc tôi có chút chậm hiểu, tôi thật sự nghe không ra, hay là cô nói thẳng đi.”

“Được. Nếu cô đã mở lời, vậy tôi sẽ nói thẳng luôn, tôi muốn cô chia tay với Hạo Tuấn. Hạo Tuấn ưu tú như vậy, anh ấy không nên ở bên một người phụ nữ đã có con, cô sẽ trở thành vết nhơ của anh ấy.” Lâm Giai Nhi cũng không vòng vo với cô, nắm chặt điện thoại, trong giọng điệu mạnh mẽ còn có chút ra lệnh.

Tống Vy nhìn xuống, hờ hững nói ra hai chữ: “Vết nhơ?”

“Không sai, chính là vết nhơ, một khi người bên ngoài biết đến sự tồn tại của cô, cô cảm thấy họ sẽ nói thế nào về anh ấy đây? Sẽ nói anh ấy là người đàn ông không có mắt nhìn, dùng hàng qua tay, thích đồ secondhand!” Lâm Giai Nhi không chút khách khí nói.

Cái gọi là đàn ông không có mắt nhìn, chính là đàn ông có mắt như mù.

Con gái trẻ trung xinh đẹp thuần khiết thì không cần, cứ nhất quyết muốn đôi giày rách đó.

Ánh mắt Tống Vy trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên vô cảm: “Dùng hàng qua tay? Đàn ông không có mắt? Hiện giờ trong mắt cô Lâm, Hạo Tuấn là như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK