Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 780

Mặc dù Tống Hải Dương cũng cảm thấy cái tát của Tống Vy sảng khoái, nhưng lại lo lắng cho Tống Vy nhiều hơn.

Suy cho cùng, cô Lâm này cũng rất quan trọng đối với ba.

Mẹ đánh cô ta, khó mà chắc chắn ba sẽ không tức giận.

“Tôi muốn đánh cô thì đánh, không lẽ còn muốn tôi phải chọn ngày sao?” Giọng Tống Vy lạnh lùng, vô cảm: “Cô đã dám nói hai đứa trẻ là con hoang con riêng thì cô cũng nên nghĩ đến có kết cục như này.”

“Cô…” Lâm Giai Nhi tức đến méo mặt, giơ tay lên định tát lại Tống Vy.

Tống Vy nheo mắt lại, trực tiếp bắt được tay Lâm Giai Nhi, tát thêm một cái nữa vào má còn lại.

Cũng nhờ vậy mà khuôn mặt của Lâm Giai Nhi trở nên cân xứng hơn.

Còn Lâm Giai Nhi thì té ngã lên sô pha, đầu ong ong, mặt nóng như lửa đốt.

Sao cô dám?

Làm sao Tống Vy lại dám?

Lâm Giai Nhi vừa giận vừa hận, tức đến phát run.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên cùng giọng nói trầm thấp lãnh đạm của đàn ông: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Hai mắt Lâm Giai Nhi nheo lại, cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, chạy tới chỗ Đường Hạo Tuấn, nhào vào lồng ngực anh: “Hạo Tuấn, cô Tống đánh tôi! Hu hu hu…”

“Đánh cậu?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, hiển nhiên là không tin.

Lâm Giai Nhi ngẩng đầu lên chỉ vào mặt mình: “Nhìn xem, cô Tống đánh tôi tận hai cái. Hạo Tuấn, tôi đau quá.”

Nói xong cô ta lại bắt đầu khóc.

Đường Hạo Tuấn nhìn dấu tay trên mặt cô ta, mím môi nhìn Tống Vy: “Cho anh một lý do.”

Anh hiểu rõ cô.

Cô không phải là loại người sẽ tùy tiện ra tay đánh người khác, trong việc này chắc chắn phải có lý do gì đó.

Tống Vy lạnh lùng liếc mắt qua Lâm Giai Nhi đang mách lẻo, chuẩn bị trả lời.

Tống Hải Dương nắm chặt lấy tay Tống Dĩnh Nhi, giành nói trước: “Ba, không phải lỗi của mẹ, là cô Lâm đã chọc giận chúng con trước.”

Cậu chỉ thẳng vào Lâm Giai Nhi: “Cô ta mắng con và Dĩnh Nhi là con hoang rồi còn con riêng nữa, cho nên mẹ mới đánh cô ta. Tất cả đều là do cô ta!”

Con hoang?

Con riêng?

Đường Hạo Tuấn híp mắt nguy hiểm, cúi đầu nhìn Lâm Giai Nhi: “Có đúng không? Cậu thật sự nói những lời như vậy?”

“Hạo Tuấn, sao có thể như vậy được! Xưa nay tôi không phải loại người như vậy. Cũng đâu phải cậu không biết. Hải Dương nói dối.” Lâm Giai Nhi nhìn Tống Hải Dương, vẻ mặt đau lòng.

“Cô nói bậy, anh ấy không nói dối, rõ ràng là cô đã nói như vậy.” Tống Dĩnh Nhi cũng đứng lên phản bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK