CHƯƠNG 210
Nói xong câu này, cô ta điều khiển xe lăn quay đầu lại, đi về phía hành lang bên kia.
Tống Vy nheo mắt lại nhìn bóng lưng của cô ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự lạnh lùng.
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của Tống Huyền, không phải là đã nhắm được mục tiêu để sao chép rồi chứ?
Nhưng cho dù là ai, cô sẽ không để cho Tống Huyền lấy tâm huyết của người khác đổi lấy sự vẻ vang.
Vốn dĩ lúc giải thưởng Kim Vũ kết thức, cô nên vạch trần Tống Huyền, nhưng do bận những chuyện khác nên quên mất, bây giờ đã nhớ ra, cô không thể mặc kệ Tống Huyền nữa, nhưng bây giờ trước tiên cứ để cho Tống Huyền vui mừng ngày hôm nay, đợi đến lúc thi đấu giành suất tham dự thì chính là ngày kết thúc của Tống Huyền.
Nghĩ đến đây, Tống Vy mím môi lại, đi về hướng ngược lại với Tống Huyền.
Rời khỏi tòa nhà của hiệp hội, Tống Vy lái xe của Đường Hạo Tuấn đến dưới tập đoàn Đường thị, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói trầm thấp của Đường Hạo Tuấn truyền vào tai của cô, cả người cô không khỏi co rúm lại: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tống Vy nuốt nước bọt, điều chỉnh lại trạng thái hỏi: “Đường tổng, tôi đến để trả xe, tôi đang ở bên ngoài cửa lớn của tập đoàn.”
“Ừ, tôi biết rồi, em đợi tôi một chút.” Đường Hạo Tuấn nói, sau đó ngắt kết nối.
Nhưng trước khi cúp máy, Tống Vy mơ hồ nghe thấy âm thanh chuyển động ghế.
Không phải anh định tự mình xuống lấy chìa khóa đấy chứ?
Rất nhanh, phán đoán này đã được chứng thực.
Đường Hạo Tuấn dẫn theo Trình Hiệp đi ra từ tòa nhà, đi về phía Tống Vy.
Mặc dù Tống Vy ngờ vực anh đi xuống lấy chìa khóa, tại sao còn gọi Trình Hiệp đi cùng, nhưng cũng không hỏi nhiều, đưa chìa khóa cho anh.
Sau khi anh nhận lấy, lại đưa cho Trình Hiệp ở phía sau.
Trình Hiệp cầm lấy chìa khóa, cười với Tống Vy, mở cửa xe ngồi lên ghế lái.
Bên ngoài xe chỉ còn lại Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy hơi cúi người: “Cảm ơn xe của Đường tổng.”
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn một tay đút túi quần trả lời.
Tống Vy đứng thẳng người đánh giá anh, nhìn sắc mặt của anh đã không còn tái nhợt như buổi sáng, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Đường tổng, vậy tôi đi trước.”
“Đợi một chút.” Đường Hạo Tuấn kéo cánh tay cô.
Tống Vy quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Lên xe, tôi đưa em về.” Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía cửa xe chỗ ghế sau.
Tống Vy xua tay: “Không cần đâu, hai người xuống để lấy chìa khóa xe, không cần đặc biệt đưa tôi về đâu.”
“Tiện đường mà thôi.” Đường Hạo Tuấn buông cánh tay cô ra, hơi nghiêng người mở cửa xe.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Tiện đường?”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Tôi phải đi đến bệnh viện, trên đường đi đúng lúc đi qua studio của cô.”
“Hóa ra là như vậy.” Tống Vy gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Chả trách anh còn đưa theo Trình Hiệp xuống, hóa ra là để Trình Hiệp lái xe.
Về phần anh đi đến bệnh viện, chắc là đi thăm Lâm Giai Nhi.
Đôi mắt Tống Vy đột nhiên trở nên ảm đạm, cũng không từ chối nữa, cúi người ngồi lên xe.
Đường Hạo Tuấn theo vào sau, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, rất nhanh đã hòa vào dòng xe cộ.
Trên đường đi, Tống Vy nhận điện thoại của Giang Hạ, sau khi nghe thấy chuyện mà Giang Hạ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên u ám.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy, lông mày hơi nhíu lại.
“Sao vậy?” Anh bỏ khuỷu tay từ trên cửa xe xuống.
Tống Vy cúp điện thoại, đôi môi đỏ mím lại, trả lời: “Là vải ở studio của chúng tôi xảy ra chút vấn đề, sắp phải lên các mẫu mới của mùa thu rồi, mẫu thiết kế cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu sản xuất quần áo nữa là xong, nhưng xưởng vải hợp tác với chúng tôi lại nói với chúng tôi là không có cách nào cung cấp vải.”