Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 600

Đường Hạo Tuấn xoay người, đưa lưng về phía Mạnh Ngọc: “Thôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ấy.”

Mạnh Ngọc hiểu tâm trạng của anh, dù sao thì từ trước tới nay đều cho rằng Lâm Giai Nhi đơn thuần, lương thiện, sẽ không giở trò tâm cơ như vậy, anh không tức giận mới lạ.

“Được, tôi sẽ nói với Giai Nhi.” Mạnh Ngọc gật đầu đồng ý.

Sau đó, hai người nói chuyện một lúc rồi Mạnh Ngọc rời đi, anh ta còn có một ca phẫu thuật đang chờ.

Còn Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cửa, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

Ngày hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cùng nhau tới đồn cảnh sát.

Vì là nghi phạm trong vụ án này nên Tống Huy Khanh và Tô Thu đều đã bị tạm giam trong phòng thẩm vấn.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn được cảnh sát dẫn tới cửa phòng thẩm vấn: “Họ đang ở bên trong.”

“Được.” Tống Vy gật đầu nói cảm ơn với cảnh sát, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Hạo Tuấn, anh ở bên ngoài đợi em, em tự vào là được rồi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.

Tống Vy mở cửa phòng thẩm vấn đi vào.

Hai người bên trong nhìn thấy cửa mở, cùng đứng lên.

“Là cô?” Tô Thu thấy người tới là Tống Vy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.

Tống Huy Khanh ở bên cạnh bà ta cũng lên tiếng: “Vy Vy, con tới rồi.”

Ông ta không hề bất ngờ vì Tống Vy tới.

Vì ông ta đã sớm đoán được, cô sẽ tới vì Lưu Mộng.

Tống Vy dừng lại trước bàn đối diện hai người, lạnh lùng nhìn thoáng qua khuôn mặt hai người.

Tức giận và oán hận đan xen trong mắt cô, Tống Huy Khanh vô thức trốn tránh.

Mà Tô Thu lại mạnh mẽ đối diện với ánh mắt Tống Vy: “Làm… làm sao? Cô nhìn chúng tôi như vậy làm gì?”

“Có phải các người gây ra cái chết của mẹ tôi không!” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, cất giọng chất vấn không chút cảm tình.

Ánh mắt Tô Thu nhanh chóng lóe lên một cái, nhưng rồi lại khôi phục tự nhiên, cười khẩy: “Mẹ cô tự ngã, liên quan gì tới chúng tôi? Cô đừng có nói linh tinh.”

Tống Vy nhìn về phía Tống Huy Khanh.

Tống Huy Khanh nắm chặt lấy đầu cây gậy chống, cuối cùng gật đầu: “Dì Thu con nói không sai. Đúng thật là mẹ con tự ngã.”

“Tôi tuyệt đối không tin!” Hai tay Tống Vy đập lên bàn thẩm vấn: “Ai cũng biết thù oán giữa mẹ tôi với các người. Sao có thể vừa hay lại ngã ở nhà các người một cách trùng hợp như vậy? Nếu không có gì kỳ lạ trong chuyện này thì cái tên Tống Vy này của tôi sẽ viết ngược lại!”

“Vậy cô viết ngược lại đi.” Tô Thu khoanh tay lại hừ lạnh: “Dù cô có không tin, cảm thấy cái chết của mẹ cô có liên quan tới chúng tôi thì sự thật cũng rõ rành rành ra đó. Cái chết của mẹ cô không liên quan gì tới chúng tôi, hoàn toàn là do mẹ cô xui xẻo, ai bảo bà ta đi không nhìn đường, trượt chân!”

“Đúng vậy Vy Vy, hôm qua mẹ con tới nhà tìm ba vì chuyện của Tiểu Kim, chúng ta cãi nhau một trận, sau đó mẹ con nổi giận đùng đùng rời đi, vì đi quá nhanh nên mới dẫn tới hậu quả như vậy, sau khi biết mẹ con ngã, ba ngay lập tức gọi điện thoại cấp cứu và báo cảnh sát, nhưng không ngờ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK