CHƯƠNG 1658
Anh ta thật sự vẫn còn sợ bác sĩ Mạnh này chuyển thi thể về nhà.
Anh ta nhận được lời căn dặn của sếp Đường, không thể để bác sĩ Mạnh chuyển thi thể về nhà, hoặc chuyển đến một nơi khác nhà hỏa táng.
May là bác sĩ Mạnh không vì tình yêu mà đầu óc mê muội, nếu không nhiệm vụ này anh ta thật sự không dễ báo cáo kết quả.
“Không cần, đang trên đường đến, tôi đã liên lạc rồi, có lẽ cũng sắp đến rồi.” Mạnh Ngọc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ nói.
Bác sĩ gật đầu, không hỏi nữa.
Giống như Mạnh Ngọc nói, xe của nhà hỏa táng rất nhanh đã đến.
Mạnh Ngọc ký vào sổ nhận thi thể, cùng với xe của nhà hỏa táng đi đến nhà hỏa táng.
Lúc đến nhà hỏa táng, Lâm Giai Nhi không lập tức bị đưa vào lò hỏa táng, mà đưa đến phòng trang điểm, bên đó có người trang điểm, chuyên phụ trách trang điểm cho thi thể, để thi thể có thể duy trì được khuôn mặt xinh đẹp để ra đi.
Lúc Lâm Giai Nhi được đưa vào phòng trang điểm, Mạnh Ngọc quay người trở về xe của mình, lấy ra một chiếc hộp rất lớn.
Thợ trang điểm nhìn chiếc hộp kia, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc: “Anh à, cái này…”
“Đây là váy cưới.” Mạnh Ngọc mở nắp của chiếc hộp ra nói.
Bên trong quả nhiên là một chiếc váy cưới màu trắng rất đẹp, ánh sáng của những viên kim cương vỡ và những sợi bạc trên váy cưới sáng lấp lánh, vô cùng đẹp.
Trong mắt thợ trang điểm lóe lên sự kinh diễm, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
Dù sao cái kiểu tặng áo cưới cho người đã mất như thế này, cô ta cũng gặp không ít.
Rất nhiều cặp vợ chồng chưa cưới, hoặc người yêu, trước hôn lễ, một bên không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó bên còn lại sẽ tặng áo cưới hoặc nhẫn cho người mình yêu khi bên xảy ra chuyện đi hỏa táng, bày tỏ cho đối phương một hôn lễ.
Nên người đàn ông này tặng váy cưới, cô ta cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Điều kinh ngạc là lại tặng một chiếc váy cưới vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Nhưng nhìn người đàn ông này ăn mặc cũng là đồ rất có giá trị, có lẽ là người có tiền.
Nghĩ như vậy, thợ trang điểm cũng không ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy chiếc hộp Mạnh Ngọc đưa đến: “Tôi biết rồi, tôi sẽ mặc cho cô gái này.”
“Ừ.” Mạnh Ngọc gật đầu, sau đó lại từ trong túi áo vest lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ: “Còn nhẫn nữa.”
“Được.” Thợ trang điểm nhận lấy: “Tôi sẽ trang điểm cô dâu đẹp nhất cho cô gái này.”
“Cảm ơn.” Mạnh Ngọc cúi người với thợ trang điểm, quay người trở lại xe của mình, cũng thay một bộ vest đuôi tôm mới, cài một bông hoa dành cho chú rể lên ngực trái.
Đợi đến lúc anh ta từ trên xe đi ra, anh ta đã trở thành một chú rể.
Người mà Trình Hiệp sắp xếp nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử suýt nữa rơi ra ngoài.
Chuyện gì đây?