CHƯƠNG 1677
Tống Vy nhìn thoáng qua phòng khách, hỏi: “Đúng rồi dì, Giang Hạ đâu rồi? Cậu ấy không ở nhà sao?”
Mẹ Giang rót cho cô một tách trà: “Nó đi mua sắm với Cẩm Thành.”
“Cẩm Thành?” Tống Vy thắc mắc: “Là ai ạ?”
Mẹ Giang mỉm cười: “Là con trai của hàng xóm nhà chú dì hai mươi năm trước. Thằng nhóc đó thích Giang Hạ, nên đặc biệt tới đây để tìm Giang Hạ.”
“Ra là vậy.” Tống Vy đột nhiên bừng tỉnh gật đầu.
Không ngờ vào lúc này, một người thích Giang Hạ lại bất ngờ xuất hiện.
Chẳng lẽ Giang Hạ dạo gần đây cứ lạ lạ có liên quan đến người này sao?
Chung quy, theo lời mẹ Giang thì người này là hàng xóm của nhà họ Giang hai mươi năm trước, hai mươi năm trước Giang Hạ có bao lớn chứ, mới sáu tuổi.
Như vậy Tô Cẩm Thành có lẽ cũng không quá lớn tuổi, nhiều nhất là mười tuổi, một cậu bé mười tuổi hiểu được tình cảm là gì sao?
Hơn nữa, hai gia đình đã không liên lạc 20 năm, Giang Hạ và Tô Cẩm Thành đã 20 năm không gặp nhau, liệu Tô Cẩm Thành có thực sự thích Giang Hạ?
Cho dù là trưởng thành sớm, mới mười tuổi đã biết yêu đương là gì, còn thích Giang Hạ nữa, vậy tại sao không đến tìm Giang Hạ sớm hơn, mà tới tận sau hai mươi năm mới tới?
Hơn nữa, thời điểm người này đến lại trùng hợp với sự bất thường của Giang Hạ, nên rất có thể sự kỳ lạ của Giang Hạ có liên quan đến người tên Tô Cẩm Thành này.
Nghĩ đến đây, Tống Vy khẽ cắn môi, trong lòng hơi đề cao cảnh giác đối với người tên Tô Cẩm Thành còn chưa gặp mặt kia, nhưng cô nhanh chóng giấu đi sự cảnh giác này.
Dù gì thì mẹ Giang cũng ở đây, mà thấy khi mẹ Giang nhắc đến Tô Cẩm Thành thì vẻ mặt rất vui mừng, rõ ràng là mẹ Giang thích tên Tô Cẩm Thành kia và mong rằng Tô Cẩm Thành và Giang Hạ sẽ ở bên nhau.
Nếu cô thể hiện sự cảnh giác đối với Tô Cẩm Thành, điều này sẽ khiến mẹ Giang không vui.
“Đúng rồi, dì à, Giang Hạ và anh Tô kia đã ra ngoài bao lâu rồi?” Tống Vy nhấp một ngụm trà hỏi.
Mẹ Giang đáp: “Ra ngoài cũng được một lúc rồi.”
“Vậy buổi trưa có về ăn cơm không ạ?”
“Có chứ.” Mẹ Giang gật đầu cười, sau đó nói: “Còn Vy Vy, con không được về đâu đấy, ở lại đây ăn cơm, dì bảo chú xuống bếp trổ tài.”
“Dạ.” Tống Vy hai mắt sáng lên, đồng ý ngay.
Mặc dù nhà họ Giang bình thường đều do mẹ Giang nấu ăn.
Nhưng người nấu ăn ngon nhất là ba Giang.
Bởi vì trước đây ba Giang là một đầu bếp, chú ấy còn đã thi đậu chứng chỉ đầu bếp cấp một nữa.
Khi ở nước ngoài, cô đã ăn rất nhiều đồ ăn do ba Giang làm, nhưng từ khi trở về, cô chưa được ăn lại.
Bây giờ nghe mẹ Giang nhắc đến, cô không khỏi ứa nước miếng.
Nhìn thấy bộ dạng chờ mong của Tống Vy, mẹ Giang cười ha hả nói: “Vy Vy muốn ăn món gì, lát nữa dì sẽ bảo chú của con đi mua.”
“Vậy con không khách khí nữa đâu.” Tống Vy nói ra tên hai món.
Ba Giang bưng hoa quả vừa gọt từ trong bếp ra, vừa đặt trái cây trước mặt Tống Vy.
Mẹ Giang liền dặn ông: “Ông này, nhanh đi mua ít thức ăn, lát nữa trổ tài cho Vy Vy xem.”
“Được được được.” Ba Giang vui vẻ đồng ý.