CHƯƠNG 1336
Đường Hạo Tuấn không ngạc nhiên chút nào với kết quả này, chế nhạo nói: “Cũng bình thường thôi, đã không tìm thấy ở chỗ tôi, thì Đường Hạo Minh tất nhiên sẽ tới Duy Tâm, chỉ cần là nơi có khả năng giữ đơn chuyển nhượng cổ phần của Duy Tâm thì hắn sẽ không bỏ qua, có lẽ ngay cả bên ngân hàng hắn cũng phái người đi nghe ngóng.”
“Hay là tôi đi gọi điện hỏi thăm bên ngân hàng?” Người quản lý xin chỉ thị.
Đường Hạo Tuấn vuốt sống mũi: “Không cần, tôi là khách hàng VIP nhất của ngân hàng, ngân hàng sẽ không để người của Đường Hạo Minh hỏi được bất cứ điều gì, vì vậy không cần thiết, mà đơn chuyển nhượng cổ phần cũng không ở bên ngân hàng.”
Thực ra lúc đầu anh cất giữ trong két bảo hiểm của ngân hàng.
Nhưng sau đó, anh lại chuyển vị trí.
“Được rồi, tôi đến bệnh viện trước một chuyến, khoảng hai tiếng nữa tôi sẽ đến tập đoàn. Có chuyện gì lát nói sau.” Đường Hạo Tuấn nhìn đồng hồ rồi lại nói.
“Vâng tổng giám đốc.” Đầu bên kia, người quản lý biểu thị đã biết.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn để điện thoại di động xuống, tiếp tục xử lý tài liệu trước khi lên máy bay chưa xử lí xong.
Khoảng hơn nửa giờ đến được bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, dì Vương vẫn chưa tỉnh lại, con dâu của bà ấy đang chăm sóc ở bên giường bệnh.
Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, người con dâu vội vàng đứng dậy: “Anh Đường, anh tới rồi.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Dì Vương sao vậy?”
“Tối hôm qua mẹ tôi cứ bị đau thắt lưng. Buổi sáng bác sĩ đã chích cho một mũi giảm đau rồi mới ngủ, chắc là sắp tỉnh rồi.” Cô con dâu nhìn bà cụ trên giường bệnh đáp.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Tôi xin lỗi vì đã để dì Vương xảy ra chuyện như vậy.”
“Không, không có liên quan gì đến anh, anh Đường. Mẹ cũng nói là lỗi của những người táng tận lương tâm kia, vậy nên anh Đường đừng tự trách.” Cô con dâu vội vàng xua tay nói.
Đường Hạo Tuấn xoa xoa thái dương, “Dù nói thế nào thì dì Vương cũng gặp chuyện ở chỗ tôi. Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chi phí thuốc men và các chi phí điều trị sau này cho dì Vương.”
“Cảm ơn sếp Đường.” Cô con dâu cười cảm kích.
Gia đình họ tuy không thiếu tiền nhưng chắc chắn không giàu có.
Mà cô còn có hai con trai, một đứa đang học cao học và một đứa sắp vào đại học nên cần rất nhiều tiền để chi tiêu.
Nếu như mẹ chồng được chủ nhà lo cho hết thì còn gì hay bằng.
Đang nghĩ thế, điện thoại di động của cô con dâu đổ chuông.
Cô nhìn một cái, ngượng ngùng nói: “Anh Đường, chồng tôi đang gọi, tôi nhận điện thoại đã.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.
Cô con dâu cầm điện thoại di động đi ra ban công.
Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh.
Ngồi được khoảng hai phút, bà cụ trên giường bệnh đột nhiên hừ hừ rồi mở mắt.
Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Dì Vương, dì tỉnh rồi.”