Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 353

Tống Vy ngây người, mở to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, xấu hổ đỏ mặt đẩy anh, muốn bảo anh buông ra.

Đường Hạo Tuấn cũng thật sự buông cô ra.

Cô vội vàng rụt người lại, che miệng lại không dám nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, vừa rồi anh…”

“Xin lỗi, tôi tới muộn rồi.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô: “Em không sao, thật tốt quá.”

Nghe hai câu câu tự trách và cảm thán này của anh, cuối cùng Tống Vy không thể kìm được nỗi sợ nữa, nhào vào lòng anh òa khóc.

Không ai biết được, khoảnh khắc chiếc xe lao xuống vách núi, cô đã sợ tới nhường nào.

Lúc đó, cô thật sự cảm thấy mình chết chắc rồi, nhưng may mà, cô vẫn còn sống.

Cảm nhận được người phụ nữ trong lòng đang run rẩy, Đường Hạo Tuấn ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô trấn an: “Khóc đi, khóc ra được là tốt.”

Tống Vy vùi đầu vào lòng anh, khóc không thể kiềm chế nổi.

Cũng không biết đã khóc bao lâu, tiếng khóc của Tống Vy nhỏ dần, cuối cùng thì dừng hẳn.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn mới phát hiện cô khóc mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đặt cô xuống gối, đắp chăn cho cô, sau đấy mới cẩn thận đứng lên ra khỏi phòng, xuống lầu tìm hai cảnh sát kia.

 

“Mấy người kia đều chết đuối hết sao?” Đường Hạo Tuấn vứt bỏ khăn tay.

“Còn có một người sống, có điều phổi bị chứa nhiều nước, đã được đội trưởng sắp xếp lên trực thăng đưa tới bệnh viện rồi, không biết có thể sống được không.”

“Nếu sống thì nói với anh ta một tiếng, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ta.” Đường Hạo Tuấn nhìn hai người nói.

“Đương nhiên rồi, anh Đường, chúng tôi tới bờ sông giúp đội trưởng vớt xe đây.”

Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Hai cảnh sát rời đi, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Hiệp.

Đầu bên kia nghe máy, chưa đợi anh lên tiếng, Trình Hiệp đã nói trước, giọng đầy lo lắng: “Tổng giám đốc, anh không sao chứ, tôi nghe đội trưởng đội đặc nhiệm nói anh nhảy xuống vách núi!”

“Tôi không sao.” Đường Hạo Tuấn day trán.

Trình Hiệp thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, thế nhà thiết kế Tống thì sao, hiện giờ cô ấy thế nào?”

“Cô ấy cũng không sao, có điều cô ấy phải chịu kinh sợ, giờ đã ngủ rồi, lát nữa tôi gửi vị trí cho cậu, cậu cử trực thăng của tôi tới đây đón chúng tôi.” Đường Hạo Tuấn tìm một chỗ ngồi xuống, dặn dò nói.

“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK