Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1418

Ba tháng nay, anh cũng dặn dò người giúp việc ở biệt thự ở nước ngoài như vậy.

“Cảm ơn chồng.” Tống Vy nhìn nước Đường Hạo Tuấn đưa tới, cô mỉm cười rất vui.

Đường Hạo Tuấn vuốt tóc của cô: “Uống đi.”

“Ừm.” Tống Vy gật đầu, ngửa đầu uống nước.

Nước không nhiều, mấy ngụm là uống hết.

Đường Hạo Tuấn thấy môi cô được nước làm ẩm, ánh mắt tối lại, sau đó đưa tay kéo gáy của cô lại, cúi đầu hôn.

Tống Vy đầu tiên là sững người, sau đó đẩy anh ra: “Làm gì thế, em còn chưa đánh răng!”

“Không sao cả.” Đường Hạo Tuấn nói rồi, lại muốn cúi đầu.

Tống Vy lần nữa đẩy anh ra: “Anh không sợ miệng có mùi sao?”

“Anh không chê!” Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn cong lên.

Tống Vy dở khóc dở cười: “Nếu anh nói như vậy, vậy em còn để bụng cái gì.”

Nói xong, cô trực tiếp kéo cà vạt của anh, kéo cổ của anh xuống, chủ động hôn lên.

Đường Hạo Tuấn sững người, thế nào cũng không ngờ cô vậy mà chủ động như vậy, hơn nữa chủ động còn khá cuồng dã.

Có điều anh thích.

Đường Hạo Tuấn lần nữa để tay lên gáy của cô, đổi khách thành chủ, giành lấy quyền chủ động, sau đó đè Tống Vy xuống, cường thế hôn.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa, hai người mới dừng lại.

Tống Vy đẩy Đường Hạo Tuấn ra, mặt mày đỏ bừng chỉnh trang váy ngủ trên người.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn khi có người gõ cửa lúc này, còn không gõ, cô đoán chắc bọn họ không chỉ hôn, mà tiến hành hoạt động thân mật hơn.

Cô ngược lại không phản cảm, chỉ là vết thương trên bụng cô bây giờ chưa lành, tạm thời không thể tiến hành vận động kiểu đó.

Đường Hạo Tuấn thật ra cũng biết không thể tiếp tục, cho nên anh cũng không định như nào cả, chỉ là muốn gặm cô một lượt.

Kết quả ý nghĩ này còn chưa thực hiện thì bị người khác cắt ngang.

Mặt mày Đường Hạo Tuấn không vui nhìn về phía cửa phòng, đang nghĩ người nào không có mắt đến quấy rầy bọn họ.

Tống Vy thấy vậy, lườm anh, sau đó đẩy anh ra: “Được rồi, mau đi mở cửa.”

Đường Hạo Tuấn đứng dậy, chỉnh cà vạt và bộ vest trên người, cất đôi chân dài đi về phía cửa.

Cửa mở ra, bên ngoài là hai đứa nhóc xinh xắn, Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi.

Hai đứa trẻ tay nắm tay, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Ba, chào buổi sáng.”

“Chào!” Nhìn thấy hai đứa trẻ, vẻ mặt không tốt của Đường Hạo Tuấn lập tức chuyển từ u ám sang rạng rỡ, dịu dàng gật đầu.

“Mẹ còn chưa dậy sao?” Tống Hải Dương thò đầu vào nhìn.

Đường Hạo Tuấn ra hiệu bảo hai đứa trẻ có thể đi vào: “Dậy rồi.”

“Vậy chúng con vào thăm mẹ.” Hai đứa trẻ mắt sáng lên, lướt qua bên cạnh Đường Hạo Tuấn, chạy vào trong phòng.

Đường Hạo Tuấn thấy bóng dáng vui vẻ của hai đứa trẻ, trong mắt đều là sự cưng chiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK