Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 225

 

Trên đường đi đến nhà hàng ở khách sạn, Tống Vy cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý giúp Đường Hạo Minh đối phó với việc xem mắt.

 

Sau khi đến khách sạn, Đường Hạo Minh xuống xe trước, đi vào trong khách sạn gặp đối tượng xem mắt, bảo Tống Vy và Tống Hải Dương trước tiên cứ ở lại trong xe, đợi anh ta gửi tin nhắn thì bọn họ hãy qua.

 

Đợi khoảng nửa tiếng, điện thoại của Tống Vy rung lên, nhận được tin nhắn của Đường Hạo Minh.

 

“Con trai, chuẩn bị xong chưa?” Tống Vy đọc xong tin nhắn, cất điện thoại đi, nhìn Tống Hải Dương ở bên cạnh.

 

Tống Hải Dương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi mẹ.”

 

“Được, chúng ta đi thôi, giải quyết xong sớm một chút rồi trở về.” Tống Vy mở cửa xe, bế cậu bé xuống xe đặt xuống đất, sau đó đóng cửa xe lại, nắm tay cậu bé đi vào trong khách sạn.

 

Sau khi đi vào, cô xác định phương hướng trước, sau đó mới đi về phía thang máy.

 

Tới tầng lầu có phòng bao, Tống Vy tìm phòng của Đường Hạo Minh, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.

 

Cùng lúc cô đi vào, cửa phòng bao đối diện cũng đúng lúc mở ra, một nhóm đàn ông mặc vest, đi giày da từ bên trong đi ra, người đàn ông đi đầu là người bắt mắt nhất.

 

“Tổng giám đốc, người vừa đi vào kia hình như là nhà thiết kế Tống?” Trình Hiệp nhìn vào phòng bao ở phía đối diện, nhỏ giọng nhắc nhở.

 

Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm lên: “Là cô ấy.”

 

“Sao cô ấy lại ở đây? Còn dẫn theo đứa nhỏ?” Trình Hiệp nghi hoặc đẩy cặp kính.

 

Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn cũng hơi tối lại, không nói gì.

 

Trình Hiệp do dự mấy giây: “Hay là tôi đi tìm nhân viên của khách sạn hỏi xem, xem trong phòng bao đối diện là ai?”

 

“Tùy cậu.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mở ra, thờ ơ ném ra hai từ, dẫn theo một nhóm người rời đi, để lại Trình Hiệp đứng nguyên tại chỗ.

 

Trình Hiệp nhìn bóng lưng của nhóm người kia, khẽ cong môi, trong lòng thầm nói, rõ ràng Tổng giám đốc rất quan tâm người mà nhà thiết kế Tống dẫn đứa bé theo để gặp mặt là ai, nhưng ngoài mặt lại phải giả vờ không quan tâm.

 

Không mệt sao?

 

Bất lực lắc đầu, Trình Hiệp lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của khách sạn.

 

Trong phòng bao, giây phút Tống Vy đi vào, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên vô cùng tức giận, hét lên một tiếng: “Đường Hạo Minh, anh ở đây làm gì?”

 

Đường Hạo Minh ngồi đối diện với của phòng bao, lúc nhìn thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, đang kinh ngạc trước diễn xuất của cô, sau đó, giây tiếp theo lại bị tiếng hét của cô làm giật mình.

 

Đồng thời cũng dọa đến cô gái ăn mặc gợi cảm ngồi đối diện anh.

 

Cô gái bất mãn quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt trang điểm rất đậm, không nhìn rõ được mặt mộc, bất mãn nhìn Tống Vy: “Cô là ai?”

 

Tống Vy không quan tâm đến cô ta, kéo Tống Hải Dương tức giận lao đến, sau đó buông tay Tống Hải Dương ra, cầm túi lên đập vào người Đường Hạo Minh: “Được lắm Đường Hạo Minh, dám cùng ăn cơm với người phụ nữ khác ở sau lưng tôi!”

 

Đường Hạo Minh cảm nhận được cơn đau trên người truyền đến, vừa đưa tay lên chặn lại, vừa giả bộ đã biết sai, liên tục cầu xin: “Bảo bối, anh sai rồi, thật sự sai rồi, đừng đánh nữa!”

 

Người phụ nữ này, ra tay độc ác như vậy!

 

Chắc chắn là đang báo thù lúc nãy bị anh tính kế ở cửa hàng 4S.

 

Tống Hải Dương cũng rất kinh ngạc trước hành vi bạo lực của mẹ mình, nhưng nhìn thấy bộ dạng liên tục né tránh của Đường Hạo Minh, che miệng cười trộm.

 

Tống Vy đánh liên tiếp mười mấy cái, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng tan đi, cả người dễ chịu hơn rất nhiều, cô đặt túi xuống, chỉ vào người phụ nữ ở đối diện, lạnh lùng hỏi Đường Hạo Minh: “Nói đi, cô ta là ai!”

 

Đường Hạo Minh vẫn chưa trả lời, cô gái đã đập bàn đứng dậy: “Tôi còn đang muốn biết cô là ai đây, cô vừa đến đã đánh đối tượng xem mắt của tôi, có phần quá đáng rồi đó?”

 

“Đối tượng xem mắt?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy đột nhiên trắng bệch, giống như chịu sự đả kích vô cùng lớn, cơ thể lắc lư, lùi về sau hai bước, che ngực, kiềm chế sự thương tâm nhìn Đường Hạo Minh: “Đường Hạo Minh, cái tên khốn kiếp này, anh đã kết hôn với tôi rồi, con chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, anh còn ra ngoài xem mắt, anh…tôi đánh chết anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK