Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1184

Toàn thân Tô Thu run lẩy bẩy, nỗi sợ cùng cực như trời non lấp biển ập tới, ép bà ta tới mức không thở nổi.

Bà ta không thể ngờ được, Tống Huy Khanh mà bà ta vẫn luôn coi thường lại có thể làm như vậy.

Bà ta vẫn luôn cho rằng bà ta hạ độc Tống Huy Khanh, Tống Huy Khanh sẽ nhanh chóng bị bà ta hại chết, ngày tháng tốt đẹp của bà ta sắp tới rồi.

Nhưng thứ tới với bà ta không phải ngày tháng tốt đẹp như bà ta nghĩ, mà lại là tử hình.

Buồn cười nhất là, bà ta cho rằng Tống Huy Khanh là nhân vật nhỏ bà ta có thể giết chết bất cứ lúc nào, lại không ngờ mình cũng là nhân vật nhỏ Tống Huy Khanh có thể giết chết bất cứ lúc nào trong lòng bàn tay.

Thậm chí nhân vật nhỏ như bà ta còn nhỏ hơn cả Tống Huy Khanh.

“Ha ha ha…” Tô Thu lại một lần nữa cười phá lên, tiếng cười bi ai thê lương vô cùng.

Tống Vy lạnh lùng nhìn bà ta một lát, xoay người đi về phía Đường Hạo Tuấn.

Anh vẫn đang chờ cô.

“Tống Vy, cô đừng đi, cô đừng đi!” Tô Thu cào xé ruột gan gọi Tống Vy từ phía sau.

Bước chân Tống Vy không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã không nghe thấy giọng Tô Thu nữa.

Tô Thu đã bị dẫn lên xe cảnh sát.

“Nói xong rồi à?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy đi tới.

Tống Vy gật đầu: “Xong rồi.”

“Chúng ta về thôi.” Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô, cũng không hỏi rốt cuộc cô nói gì với Tô Thu.

Tống Vy cũng không chủ động nói với anh, để anh đưa mình về nhà.

Buổi tối Trình Hiệp tới biệt thự: “Tổng giám đốc, đã sắp xếp xong cho Lâm Đông Đông rồi.”

Nghe vậy, Tống Vy buông ly sữa bò trong tay ra: “Ông xã, anh sắp xếp cho Lâm Đông Đông rồi ư?”

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Mấy người Tô Thu đều đã bị bắt hết, đứa trẻ không ai chăm sóc, hơn nữa nó vô tội, nên anh cho người sắp xếp một chút.”

Tống Vy bừng tỉnh: “Anh nói cũng phải, gần đây chỉ nghĩ tới việc xử lý đám Tô Thu mà quên mất đứa bé đó, anh sắp xếp thế nào?”

“Đưa tới trại trẻ mồ côi, đợi ba năm sau Lâm Quốc Thần ra ngoài rồi tính tiếp.”

Tống Vy gật đầu: “Vậy cũng được.”

Lâm Đông Đông cũng không phải con cháu nhà họ Tống, đương nhiên cô và Tiểu Kim sẽ không đón nhận.

Tô Thu bị tử hình, Tống Huyền phải ở trong bệnh viện tâm thần cả đời, đều không thể chăm sóc được cho Lâm Đông Đông.

Vậy chỉ còn cách đưa tới trại trẻ mồ côi, chờ Lâm Quốc Thần ra ngoài.

Có lẽ, sắp xếp như vậy là phù hợp nhất với Lâm Tùng Tùng.

Vài ngày sau, ngày phán quyết của Tô Thu đã tới.

Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tới toà án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK