Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 803

“Đủ rồi, nếu cô tới chỉ để thuyết giáo tôi, vậy mời cô cút đi!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn lạnh băng, chỉ tay ra cửa.

Giang Hạ trừng mắt, còn muốn nói gì đó.

Đường Hạo Tuấn lại một lần nữa hạ lệnh đuổi khách: “Cút!”

Giang Hạ cắn môi: “Đi thì đi, người đàn ông như anh đúng là không thể nói lý. Nhưng trước khi tôi đi, tôi vẫn muốn lấy lại một chút công bằng giúp Vy Vy. Ai bảo anh mấy ngày qua đối xử với Vy Vy như vậy.”

Dứt lời, cô ấy hít thở sâu, tim đập mạnh, sau đó duỗi tay về phía Đường Hạo Tuấn, khi Đường Hạo Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, cô ấy đã nhanh chóng túm mấy cọng tóc của anh xuống.

Đường Hạo Tuấn khẽ xuýt xoa kêu đau, hàng lông mày nhíu chặt đủ để kẹp chết một con muỗi.

Trình Hiệp sợ tới mức sắp mất hồn, thấy sắc mặt Đường Hạo Tuấn vô cùng đáng sợ. Lo tổng giám đốc làm thịt Giang Hạ, khi Đường Hạo Tuấn còn chưa lên tiếng phát hỏa, anh ta đã nắm lấy cánh tay Giang Hạ, kéo cô ấy ra ngoài.

“Cô vừa làm gì thế, dám túm tóc cả tổng giám đốc. Cô không muốn sống nữa sao?” Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Trình Hiệp buông tay Giang Hạ ra, lớn giọng quát.

Nói thật, Giang Hạ cũng có chút sợ hãi.

Nhưng nhìn tóc trong tay, cô ấy vẫn cảm thấy đáng giá.

“Hừ, ai bảo anh ta đối xử với Vy Vy như vậy.” Giang Hạ hừ hừ.

Trình Hiệp lại thở dài: “Tổng giám đốc cũng không muốn, thật sự chuyện này quá phức tạp.”

“Anh biết Vy Vy chọc giận tổng giám đốc Đường chỗ nào sao?” Ánh mắt Giang Hạ sáng lên, lập tức nhìn anh ta.

Trình Hiệp gật đầu: “Nói đúng ra thì không phải mợ chủ làm cái gì, mà là mẹ cô ấy, mợ chủ bị liên lụy.”

Dù người đâm chết ông bà chủ không phải mợ chủ, nhưng năm xưa mợ chủ cũng ở trên chiếc xe đó.

Hiện giờ tổng giám đốc không trả thù mợ chủ, đã là rất nhân nhượng rồi.

“Là bác gái làm?” Giang Hạ nhíu mày: “Nhưng bác gái đã mất rồi, bà ấy có thể làm gì?”

Trình Hiệp thở dài: “Chuyện này tôi không tiện nói với cô nên cô đừng hỏi nữa, mau về đi.”

Anh ta đẩy Giang Hạ tới thang máy.

Giang Hạ không chịu buông xuôi, còn muốn hỏi gì đó thì ngay giây tiếp theo, cô ấy đã bị nhốt trong thang máy.

Không còn cách nào, Giang Hạ tức giận giậm chân: “Khốn kiếp, khơi dậy tò mò của tôi rồi lại không nói cho tôi biết, người gì vậy chứ.”

Tuy trong lòng không vui, nhưng hiện giờ cô ấy đã vào thang máy rồi, quay lại cũng không hay, vậy là chỉ đành từ bỏ, trở về hỏi Vy Vy, xem Vy Vy có biết trước khi qua đời bác gái đã làm gì đắc tội tổng giám đốc Đường hay không.

Mà chuyến đi này cũng không vô ích.

Giang Hạ cúi đầu nhìn mấy cọng tóc trên tay, nở nụ cười.

Cô ấy tới đây, thật sự chỉ vì muốn giúp Tống Vy dạy cho Đường Hạo Tuấn một bài học.

Nhưng sau đó nhớ tới chuyện Tống Vy muốn làm giám định ADN mà vẫn chưa có tóc, thế nên mới to gan túm tóc Đường Hạo Tuấn.

Hiện giờ e là Đường Hạo Tuấn đang hận cô ấy thấu xương rồi, sau này cô ấy tạm thời không nên xuất hiện trước mặt anh thì hơn.

Kẻo bị anh cho một trận.

Nghĩ vậy, Giang Hạ rùng mình một cái, sau đó lấy một tấm khăn giấy từ trong túi ra, cẩn thận bọc tóc vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK