Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 733

“Mợ chủ sao rồi ạ?” Trình Hiệp không quấy rầy cuộc hội ngộ của hai người họ, quay lại hỏi người phụ nữ trung niên đi vào cùng.

Chị ta cười ha hả, trả lời: “Yên tâm đi, cô ấy không sao cả, tôi đã tìm bác sĩ khám cho cô ấy rồi. Cô ấy chỉ bị một vài vết thương do té ngã, trầy da thôi, những thứ khác không có vấn đề gì.”

“Vậy sao mợ chủ lại hôn mê?”

“Cô ấy đói quá nên mất sức, bác sĩ đã tiêm một mũi dinh dưỡng cho cô ấy rồi, ngủ một giấc là khỏi thôi.”

“Như vậy à, vậy thì tốt quá rồi.” Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hạo Tuấn hôn lên vầng trán của Tống Vy, nhẹ nhàng đặt cô trở lại sô pha sau đó đứng dậy, nhìn người phụ nữ trung niên với ánh mắt sắc bén: “Đường Hạo Minh đâu rồi?”

“Hả?” Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt.

Trình Hiệp cười giải thích: “Chính là người đàn ông đã đưa mợ chủ đến đây.”

“Ồ, anh nói anh ta ấy hả.” Chị ta vỗ đầu: “Không phải anh ta đưa cô Tống Vy đến đây mà là cô ấy đưa anh ta tới. Tay chân của anh ta đã bị gãy cả rồi, bị thương không nhẹ, cô Tống đưa anh ta đến tận đây mới mất sức rồi bị ngất.”

“Đường Hạo Minh!” Đường Hạo Tuấn nghiến răng nghiến lợi rít ra ba chữ này, sát ý vô tận toát ra từ trong mắt.

Người phụ nữ trung niên bị anh dọa sợ run lập cập.

Người đàn ông này có thân phận gì vậy, sao khí thế lại đáng sợ thế?

“Vậy bây giờ anh ta ở đâu?” Trình Hiệp lại hỏi tiếp.

Chị ta lấy lại bình tĩnh rồi trả lời: “Anh ta đã đi rồi, anh ta cho gia đình chúng tôi chín trăm triệu, kêu chúng tôi chăm sóc cho cô Tống Vy, sau đó đưa anh ta lên trấn trên.”

“Tổng giám đốc, có vẻ như anh ta đã biết sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ tìm tới, cho nên đã chạy trước một bước rồi.” Trình hiệp nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.

Khắp người Đường Hạo Tuấn đều là khí lạnh: “Anh ta có chạy đằng trời, tôi nhất định có thể bắt được anh ta.”

Anh nhất định sẽ không bỏ qua mối thù này cho Đường Hạo Minh.

Trình Hiệp liếc nhìn Tống Vy, hơi cảm thán: “Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc chính là anh ta lại buông tha cho mợ chủ, còn kêu người chăm sóc tốt cho cô ấy nữa, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì vậy chứ?”

Chưa kể vừa nãy bà chị này mới nói, tay chân của Đường Hạo Minh đều bị gãy, mà mợ chủ lại hoàn hảo nguyên vẹn.

Trong chuyện này, lại xảy ra tình huống gì nữa đây?

Tuy rằng trong lòng đầy thắc mắc, nhưng Trình Hiệp vẫn không nói ra.

Dù sao bây giờ người cũng đã chạy rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, nói không chừng sau khi mợ chủ tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ rõ ràng.

“Mặc kệ anh ta suy nghĩ ra sao, anh ta cũng chết chắc rồi.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.

Sau đó, anh lắc cái đầu dã hơi nặng nề choáng váng của mình: “Cậu lập tức sắp xếp trực thăng tới đây, chúng ta trở về thành phố Giang.”

“Rõ.” Trình Hiệp gật đầu, lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.

Khoảng chừng một giờ sau, trực thăng đã tới.

Đường Hạo Tuấn bế Tống Vy lên máy bay, trở về thành phố Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK