Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1292

Tống Vy nhấc chân, vừa muốn đi cùng, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, cô dừng bước chân.

“Vy Vy sao vậy?” Hạ Bảo Châu thấy cô đột nhiên không đi, cũng dừng lại theo, xoay đầu hỏi.

Tống Vy không có trả lời, mà nhìn trái phải, muốn tìm kiếm người nhìn mình.

Cuối cùng, cô xuyên qua đám người, nhìn thấy ở trước một cửa hàng cách chỗ cô khoảng mấy chục mét, Lâm Giai Nhi khẽ mỉm cười nhìn cô.

Đồng tử của Tống Vy bỗng co rút lại, thế nào cũng không ngờ Lâm Giai Nhi vậy mà xuất hiện ở đây.

Mục đích của cô ta lại là gì?

Không suy nghĩ nhiều, Tống Vy siết chặt điện thoại, đang muốn gọi vệ sĩ thì nhìn thấy nụ cười mỉm trên mặt của Lâm Giai Nhi thay đổi, trở nên tà ác.

Sau đó, Lâm Giai Nhi làm một động tác cứa cổ với Tống Vy, sau đó xoay người chạy về phía ngoài.

“Mau, bắt lấy cô ta, bắt lấy Lâm Giai Nhi!” Tống Vy chỉ về phía Lâm Giai Nhi chạy đi, vội ra lệnh cho vệ sĩ.

Mấy vệ sĩ nhận được lệnh, lập tức đuổi theo, nhưng còn hai người ở lại.

Hạ Bảo Châu đi tới bên cạnh Tống Vy: “Vy Vy, cậu vừa rồi nói, nhìn thấy Lâm Giai Nhi sao?”

“Không sai.” Tống Vy mặt mày nghiêm nghị gật đầu.

Cô dám khẳng định, đó chính là Lâm Giai Nhi.

Cũng không biết Lâm Giai Nhi dạo này ăn cái gì, gương mặt trắng bệch trước kia, vậy mà đã hồng hào hơn rất nhiều, trông cơ thể rất khỏe mạnh.

“Được đấy, vậy mà xuất hiện ở đây, các người còn ngây ra đó làm gì, sao không đuổi theo cùng?” Hạ Bảo Châu nhìn hai vệ sĩ bên cạnh Tống Vy.

Hai vệ sĩ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chúng tôi không thể rời khỏi mợ chủ, ngộ nhỡ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, vậy mợ chủ sẽ không có ai bảo vệ.”

“Đúng thế thật.” Hạ Bảo Châu sững sờ chớp mắt: “Quả nhiên, vẫn là các anh suy nghĩ đủ thấu đáo.”

“Mợ chủ, chúng ta trở về trước thôi, nơi này đã không an toàn nữa, ngộ nhỡ Lâm Giai Nhi còn dẫn theo tay chân khác, chỉ dựa vào hai chúng tôi chưa chắc chặn được.” Vệ sĩ nhìn Tống Vy, nghiêm túc nói.

Tống Vy cũng biết không thể tiếp tục đi dạo tiếp nữa, cô gật đầu: “Được, Bảo Châu, nói với Châu Ánh, chúng ta trở về trước.”

“Được.” Hạ Bảo Châu đáp một tiếng, đi vào cửa hàng tìm Trần Châu Ánh.

Rất nhanh, một nhóm mấy người lên xe, rời khỏi chợ đá quý, chạy về biệt thự.

Vốn cho rằng trên đường sẽ có người của Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh vây chặn, tuy nhiên điều không ngờ là, cái gì cũng không có, mấy người thuận lợi về tới biệt thự.

Đường Hạo Tuấn họp xong từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Tống Vy mặt mày căng thẳng, anh nheo mắt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bọn em ở chợ đá quý, gặp được Lâm Giai Nhi rồi.” Tống Vy bặm môi trả lời.

Đồng tử của Đường Hạo Tuấn chấn động: “Vậy người đâu?”

“Vệ sĩ đã đuổi theo, nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức, lát nữa bọn họ trở về thì sẽ biết.” Tống Vy hít sâu rồi nói.

Đường Hạo Tuấn cụp mí mắt, che đi cuồng phong bão táp trong mắt, không nói gì nữa.

Không biết qua bao lâu, mấy vệ sĩ trước đó đuổi theo Lâm Giai Nhi đã trở về, nhìn bọn họ hai tay trống không thì Tống Vy đã hiểu, bọn họ không bắt được người.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK