CHƯƠNG 190
Lưu Mộng thấy quá ồn ào nên lấy điện thoại ra gọi cho lễ tân bảo lễ tân cử hai nhân viên bảo vệ đến đuổi hai mẹ con này đi.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa truyền đến tiếng tranh chấp, một lúc sau, mọi thứ cũng yên ắng trở lại.
Lưu Mộng mở cửa nhìn thử, thấy bên ngoài không còn ai nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, bà ta đóng cửa lại rồi trở lại phòng khách: “Hai mẹ con này bị điên rồi.”
“Bọn họ không phải bị điên mà là đang muốn bắt nạt kẻ yếu.” Tống Vy ngồi trên sô pha gọt táo, mỉm cười đáp Lưu Mộng gật đầu: “Con nói cũng đúng, nhưng mẹ nghiêng về hướng bọn họ biết tìm Hạo Tuấn cũng vô dụng cho nên mới đến tìm con để trút giận. Nói mới nhớ, bây giờ mẹ cảm thấy rất vui vì Tống Huyền đã cướp đi hôn ước của con với Hạo Tuấn, nếu không thì con đã là bia đỡ đạn rồi.”
Ánh mắt Tống Vy lóe lên, rất nhanh liền trở lại bình thường, cô nhét quả táo và con dao vào tay Lưu Mộng: “Được rồi mẹ à, đừng nói chuyện này nữa, mẹ ăn giúp con nhé, con đi xem thử hai đứa nhóc đã dậy chưa đã.”
“Đi đi.” Lưu Mộng xua tay.
Tống Vy đứng dậy đi đến phòng bọn trẻ.
Vào phòng bọn trẻ, hai đứa còn chưa dậy, Tống Vy thấy đã muộn nên đánh thức hai đứa, hôn lên mặt từng đứa, sau đó mặc quần áo cho bọn trẻ rồi dắt bọn trẻ đi làm vệ sinh cá nhân.
Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, Tống Vy giao Tống Dĩnh Nhi cho Lưu Mộng để bà ta đưa bé đến trường mẫu giáo.
Còn cô sẽ đưa Tống Hải Dương đến phòng làm việc.
Cánh tay Tống Hải Dương vẫn chưa lành, vẫn còn đang bó bột, Tống Vy lo lắng cậu ở trong trường mẫu giáo sẽ bị các bạn nhỏ không cẩn thận va phải nên không cho cậu đến trường, đợi đến khi cậu bình phục rồi mới cho đi học.
“Vy Vy, cậu tới rồi.” Giang Hạ thấy Tống Vy dắt Tống Hải Dương vào thì nhanh chóng đi ra phòng làm việc.
Tống Vy buông tay Tống Hải Dương ra, ra hiệu cho cậu đến phòng làm việc của mình chơi, sau đó đặt túi xuống, gật đầu với Giang Hạ: “Chào buổi sáng Hạ Hạ.”
“Chào buổi sáng, cuộc họp hôm qua thế nào?” Giang Hạ đi tới nhìn cô, vội vàng hỏi.
Tống Vy lấy cuốn sổ trong túi xách ra đưa cho cô ta: “Đây là biên bản cuộc họp tớ đã làm, cậu xem đi.”
Giang Hạ nghe vậy liền nhanh chóng cầm cuốn sổ lên xem, đọc xong liền kích động vỗ tay: “Quá tốt rồi, Vy Vy, chúng ta nhất định phải tham gia, hơn nữa còn phải giành được một suất dự thi.”
“Chắc chắn rồi.” Tống Vy gật đầu.
“Vậy tớ đi đăng ký đây.” Giang Hạ nói xong thì đi về phòng làm việc.
Tống Vy không đi theo mà đi một vòng quanh phòng làm việc để xem các mẫu thiết kế của các nhà thiết kế khác.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest mặt mũi bình thường xuất hiện bên ngoài phòng làm việc, anh ta gõ cửa, lịch sự hỏi: “Xin hỏi có nhà thiết kế Tống có ở đây không?”
“Chính là tôi đây, anh là ai?” Tống Vy cầm quyển sổ thiết kế, nghi ngờ nhìn anh ta.
Người đàn ông lịch sự mỉm cười tự giới thiệu: “Tôi là trợ lý của ông Mạc.”
“Trợ lý của ông Mạc?” Tống Vy đặt quyển sổ thiết kế xuống rồi bước tới: “Anh có việc gì không?”
“Là như vầy, ông cụ Mạc cảm thấy mình đã lớn tuổi, quyết định ngừng làm việc cho nên định tổ chức một buổi họp báo chính thức tuyên bố rút khỏi giới thiết kế, đây là thư mời.” Người đàn ông đưa một tấm thiệp mời.
Tống Vy nhận nó bằng hai tay rồi mở nó ra xem.
Sau khi đọc xong, cô gấp thư mời lại: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được.” Người đàn ông gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”
Sau khi anh ta rời đi, Giang Hạ từ trong phòng làm việc đi ra: “Vy Vy, ai thế?”
“Trợ lý của ông Mạc.” Tống Vy xoay người đóng cửa phòng làm việc: “Cậu đăng ký chưa?”
“Rồi, thời gian thi là ba ngày sau, địa điểm là tòa nhà hiệp hội, lúc đó cậu chỉ cần đến đúng giờ là được.” Giang Hạ vươn vai đáp.
Tống Vy nâng cằm, ừm một tiếng, tỏ ý mình đã biết.
Tầm mắt Giang Hạ rơi vào thư mời trên tay cô: “Đây là cái gì thế?”
“Cậu xem thì biết.” Tống Vy đưa thư mời cho cô ta.
Giang Hạ đi tới xem thử, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Mẹ ơi, ông cụ Mạc sẽ ngừng làm việc sao?”
“Ừ.” Tống Vy đi tới phòng làm việc của mình.