Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 602

“Được.” Tống Vy gật đầu, nhận lấy hồ sơ, bắt đầu xem.

Đường Hạo Tuấn ngồi bên cạnh cô, cùng cô xem.

Sau khi xem xong, Tống Vy khép hồ sơ lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại như vậy?”

Nội dung trên hồ sơ không có gì khác với những gì hôm qua cô nghe được.

Nói cách khác, cuối cùng, vụ án này thật sự sẽ được kết luận rằng, mẹ cô trượt chân dẫn đến cái chết ngoài ý muốn!

Thấy sự không cam lòng của Tống Vy, cảnh sát cởi mũ xuống đặt sang một bên: “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô Tống. Trước mắt, đúng là không có liên quan tới Tống Huy Khanh và Tô Thu, thế nên cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Chuẩn bị sẵn tâm lý gì, trong lòng Tống Vy đã rất rõ.

Chính là thời gian tiếp theo, nếu vẫn không điều tra ra được manh mối gì khác, ví dụ như chứng cứ Tống Huy Khanh và Tô Thu mưu hại mẹ cô, vậy thì vụ án này sẽ kết thúc, hai người Tống Huy Khanh và Tô Thu sẽ được thả vì vô tội.

Sao có thể như vậy!

Tống Vy siết tay lại, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy, nhíu mày bất mãn, sau đó duỗi tay cầm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo ra.

Nhìn lòng bàn tay cô bị ấn tới đỏ ửng kia, Đường Hạo Tuấn không khỏi thở dài, dùng ngón tay cái vuốt ve: “Không đau sao?”

“Không đau, em chỉ cảm thấy khó chịu, ngay cả sự thật về cái chết của mẹ mà em cũng không làm rõ được.” Tống Vy rơi nước mắt, đúng lúc rớt xuống ngón tay cái của anh, nóng rát.

Đường Hạo Tuấn buông tay cô ra, lau nước mắt cho cô.

Sau khi được anh lau nước mắt, Tống Vy bổ nhào vào lòng anh, giọng nói vô cùng nghẹn ngào: “Hạo Tuấn, em mất mẹ rồi…”

“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Nhưng em còn có anh, còn có hai con, có cả Tống Kim.”

“Tiểu Kim?” Dường như được nhắc nhở điều gì, Tống Vy đẩy anh ra, giơ tay lên, dùng tay áo tùy ý lau nước mắt: “Anh nói đúng, còn có Tiểu Kim, suýt nữa em quên không báo cho Tiểu Kim biết.”

Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Kim.

Lúc này Tống Kim đang ngủ, dù sao thì ở nước ngoài vẫn đang là ban đêm, nghe thấy tiếng điện thoại, cố chịu đựng cơn buồn ngủ, sờ soạng điện thoại ở đầu giường, cũng không nhìn xem ai gọi tới, trực tiếp đặt lên tai: “Ai thế?”

“Tiểu Kim, là chị đây.” Tống Vy được Đường Hạo Tuấn đỡ ngồi xuống.

Đường Hạo Tuấn cũng ngồi bên cạnh cô, cầm lấy hồ sơ trước mặt cô, lại lật xem từ đầu.

Ở nước ngoài, Tống Kim nghe được là Tống Vy, mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, yên bình, tựa như thiên sứ: “Chị à, có chuyện gì thế?”

“Tiểu Kim, chị…” Tống Vy khẽ giật khóe miệng, không biết nên nói thế nào.

Tống Kim nghi hoặc hỏi một tiếng: “Chị?”

“Tiểu Kim, mẹ…”

“Mẹ làm sao ạ?” Tống Kim nghe ra giọng điệu Tống Vy đè nén sự bi thương, cả người lập tức tỉnh táo, ngồi dậy từ trên giường, vội hỏi: “Chị, chị mau nói đi!”

Anh ta thúc giục.

Bàn tay cầm điện thoại của Tống Vy run lên: “Chị nói, nhưng em phải bình tĩnh đấy, biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK