Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 86: DOẠ DẪM TÔ THU

“Không sai.” Tống Vy gật đầu.

Lâm Quốc Thần vô cùng lúng túng, hận không thể lập tức bỏ chạy.

Trước kia, anh ta lợi dụng thân phận Tống Huy Khanh để hẹn hò với phụ nữ, hầu như đều thuận lợi.

Không ngờ lần này lại đụng phải con gái Tống Huy Khanh.

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Lâm Quốc Thần, Tô Thu cảm thấy hồi hộp, bất an.

Lẽ nào, anh ta đã nói ra quan hệ giữ bọn họ?

Mặt mũi Tô Thu bỗng chốc trắng bệch, trước mắt trở nên tối sầm.

Nhưng bà ta hít sâu một hơi, bóp bóp lòng bàn tay, mới ráng chống đỡ không để cho mình ngất đi, hỏi dò: “Vừa nãy hai người đã nói chuyện gì?”

“Dì Tô hỏi vấn đề này rất đúng lúc.” Tống Vy liếc Lâm Quốc Thần phía sau lưng bà ta: “Vị em họ xa này của dì lại có thể giả mạo thân phận của ba.”

“Cái gì?” Tô Thu sững sờ: “Giả mạo thân phận ba cô?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, chỉ vào Lâm Quốc Thần tố cáo: “Không chỉ như vậy đâu, anh ta còn đưa tôi danh thiếp, muốn hẹn tôi uống cà phê.”

Tống Vy lấy danh thiếp đập vào lòng bàn tay Tô Thu.

Tô Thu nhìn danh thiếp, thở phào nhẹ nhõm, lo lắng bất an trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Xem ra Thần cũng chưa nói ra quan hệ của bọn họ.

Nhưng anh ta lại nhân dịp bà ta không có ở đây mà tán tỉnh những phụ nữ khác.

Nghĩ vậy, Tô Thu cảm thấy hết sức tức giận, sau khi trừng mắt với Lâm Quốc Thần thì đưa tay về phía anh ta: “Lấy ra.”

“Cái … Cái gì?” Lâm Quốc Thần vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Tống Vy đảo mắt, nói: “Dì Tô đương nhiên là hỏi anh đòi những danh thiếp còn lại, anh có thể tiện tay lấy ra một tấm, rõ ràng đã in rất nhiều, nếu không nhìn thấy các cô gái xinh đẹp khác, cũng không đủ chia phải không.”

Nói xong, cô tràn đầy phấn khởi nhìn về phía Tô Thu.

Quả nhiên, mặt Tô Thu méo đi, nhìn chằm chằm Lâm Quốc Thần, ánh mắt như hận không thể xé xác anh ta ra.

Lâm Quốc Thần cũng sợ Tô Thu như vậy, không dám trái lời bà ta, nhanh chóng lấy hộp danh thiếp trong túi ra.

Tô Thu nhìn thấy độ dày hộp danh thiếp chỉ còn lại một phần ba, tức giận hai mắt đỏ lên, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.

Thành công chia rẽ hai người, Tống Vy nhếch miệng, thầm cười trộm, nhưng ngoài miệng lại lo lắng nói: “Dì Tô, một trăm tấm danh thiếp mà chỉ còn lại chừng ba mươi mấy tấm, có thể thấy được người em họ này của dì ở bên ngoài lợi dụng thân phận của ba, tán tỉnh không ít cô gái, không được, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng thanh danh của ba, tôi phải nói cho ba biết.”

Nghe thấy cô muốn nói cho Tống Huy Khanh, Tô Thu và Lâm Quốc Thần vội vàng ngăn cản.

“Vy Vy à, đây cũng không phải chuyện lớn gì, có gì hay mà nói với Huy Khanh chứ, để tôi dạy dỗ cậu ta là được rồi.” Nói xong, Tô Thu đập Lâm Quốc Thần hai cái.

Bà ta tuyệt đối không thể để cho Tống Vy tố cáo.

Tống Dật Hoa đã sớm biết bà ta không có thân thích, nếu lại biết được bà ta đột nhiên có thêm một em họ xa, chắc chắn sẽ điều tra, đến lúc đó tất cả sẽ bại lộ, cho nên bà ta nhất định phải xoa dịu Tống Vy.

Tống Vy để điện thoại di động xuống: “Không nói cho ba cũng được, nhưng mà dì phải cho tôi chút lợi ích chứ.”

“Cái gì?” Tô Thu đơ ra, có chút không có kịp phản ứng.

Tống Vy nhìn túi của bà ta: “Dì Tô, dì cũng biết, dù tôi và ba quan hệ không tốt, nhưng chung quy ông ấy vẫn là ba tôi, tôi là con gái nên bảo vệ ông ấy, nhưng mà mọi thứ đều có ngoại lệ, chỉ cần có lợi ích, vậy tôi cũng có thể làm như cái gì cũng không biết nha.”

Lần này Tô Thu đã hiểu ra, có chút khinh bỉ hừ một chút: “Nói đi, cô muốn cái gì?”

“Tôi muốn rất đơn giản, chính là gần đây tôi xây dựng một nhà máy may mặc cỡ nhỏ, nhưng không có tiền mua máy móc, cho nên…” Tống Vy làm động tác tính tiền.

Tô Thu cười lạnh: “Sáu trăm triệu đủ chưa?”

“Sáu trăm triệu hả.” Tống Vy ra vẻ suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Chỉ sợ không được, sáu trăm triệu cũng chỉ có thể mua thêm hai lô máy móc, kế hoạch của tôi là năm mươi lô, còn thiếu rất nhiều.”

“Năm mươi lô?” Tô Thu giận dữ: “Không phải cô muốn đòi mười lăm tỷ chứ?”

“Không được sao?” Tống Vy vô tội trừng mắt nhìn, sau đó chỉ vào Lâm Quốc Thần nói: “Tôi cũng đã nghe thấy rồi, dì Tô là dẫn anh ta tới mua xe, anh ta muốn Bentley, Bentley giá cũng phải chín tỷ, dì vừa mới đi tìm ba đòi tiền, tôi thấy khi dì trở về rất vui vẻ, rõ ràng đã đòi được tiền.”

“Cô…” Tô Thu bị cô làm cho nghẹn họng, nói không ra lời.

Bà ta không nghĩ tới, tất cả những mánh khóe nhỏ này đều đã bị Tống Vy phát hiện.

“Mười lăm tỷ không được, ba tỷ!” Tô Thu dựng thẳng một ngón tay lên.

Tống Vy thả lỏng tay: “Quá ít, thêm chút đi, mười ba tỷ năm trăm triệu.”

Tô Thu quát: “Tống Vy, tôi khuyên cô đừng được đằng chân lân đằng đầu.”

“Tôi không hề, tôi đây không phải thương lượng với dì, nhưng nếu dì không bằng lòng thì thôi đi.” Tống Vy thở dài, lại cầm điện thoại lên.

Khóe mắt Tô Thu xếch lên, bà ta hít sâu một hơi, đè nén cơn tức nơi đáy lòng, lại dựng lên hai ngón tay: “Chín tỷ, đây là giới hạn cuối cùng của tôi, nếu cô vẫn không đồng ý, vậy tùy cô muốn làm gì thì làm đi.”

“Dì Tô, đừng như vậy, dù chín tỷ hơi ít một chút, nhưng tôi lại không nói không nhận.” Tống Vy lấy giấy bút từ trong túi ra, viết số tài khoản thẻ ngân hàng của mình lên, đưa cho Tô Thu: “Vậy xin nhờ dì Tô rồi.”

Tô Thu sắc mặt khó coi nhận lấy tờ giấy.

Tống Vy cười tủm tỉm thu tay lại: “Được rồi, vậy tôi không quấy rầy dì Tô nữa, tôi đi xem xem xe tôi rửa thế nào rồi.”

Nói xong, cô phất phất tay, hài lòng rời đi.

Lâm Quốc Thần không khỏi sốt ruột: “Yến Tử, chúng ta cứ đưa tiền cho cô ta như vậy thì xe của tôi làm thế nào?”

“Còn xe ư, anh vẫn nên suy nghĩ làm sao giải thích cho tôi chuyện danh thiếp đi.” Tô Thu tức giận trừng anh ta, tức đến mức sắp bốc hỏa.

Bà ta dùng lý do đầu tư thẩm mỹ viện với hai bà chủ khác mà lấy được từ chỗ Tống Huy Khanh mười lăm tỷ, bây giờ bị Tống Vy gạt mất hai phần ba, thật sự là xui tám đời mà.

Nhưng tiền của bà ta cũng không dễ cầm như vậy.

Tô Thu xiết chặt tờ giấy trong tay, nhìn theo hướng Tống Vy rời đi, ánh mắt lóe lên vẻ dữ tợn.

Tống Vy lái xe rời khỏi cửa hàng 4S, điện thoại lập tức nhận được tin chuyển khoản của ngân hàng.

Không nghĩ tới, Tô Thu lại chuyển tiền nhanh như vậy, cô còn tưởng rằng ít nhất phải một thời gian nữa Tô Thu mới chuyển, như vậy cũng tốt, cô đỡ phải thúc giục.

Tống Vy xem hết tin nhắn, nhét di động nhét vào chỗ tay lái phụ.

Cô vốn còn định chờ nhà máy xây xong, rồi đi ngân hàng vay tiền mua máy móc.

Không ngờ hôm nay Tô Thu chủ động dâng nhược điểm vào tay cô, nếu cô không hung hăng doạ dẫm một chút thì cô đúng là có lỗi với bản thân.

Nghĩ vậy, Tống Vy không kìm được bật cười thành tiếng.

Cô nhanh chóng lái xe đến tập đoàn Đường thị.

Tống Vy gõ cửa văn phòng Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc Đường, xe của anh đã rửa sạch, đây là chìa khoá.”

Tống Vy đặt chìa khóa xe lên bàn làm việc của anh.

Đường Hạo Tuấn nhìn thoáng qua, cầm lên tiện tay ném vào trong ngăn kéo: “Em tới đúng lúc, hôm nay, tất cả những nhà phê bình mà chúng ta mời đều đã đến đông đủ, vì vậy buổi tối có một bữa tiệc chiêu đãi bọn họ, em cũng đi.”

“Được.” Tống Vy gật đầu đồng ý.

Đường Hạo Tuấn phất tay: “Không có việc gì nữa.”

“Vậy tôi đi ra ngoài trước.” Tống Vy quay người, đi ra cửa.

Đến cửa thang máy, Tống Vy vừa định nhấn nút xuống tầng, thang máy liền mở ra, một bóng dáng chống ba toong từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tống Vy, đôi mắt hồ ly hẹp dài lập tức phát ra ánh sáng kinh người: “Tống Vy!”

Sắc mặt Tống Vy thay đổi lui về sau một bước, cảnh giác nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Đường.”

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, Tô Thu xuất viện không nói, sao Đường Thời Phong cũng ra.

Không phải nói anh ta phải tại nằm bệnh viện hai tháng sao?

Dường như đoán được Tống Vy đang suy nghĩ gì, Đường Hạo Minh bước tới gần một bước, cười tà nói: “Thế nào, nhìn thấy tôi như vậy rất kinh ngạc? Tôi bị thương như thế này đều là do cô ban tặng đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK