Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1405

“Cũng không nói thẳng là muốn báo đáp, nhưng ý cũng tương tự, cô ta nói mình muốn một công việc, nhưng tôi còn chưa đồng ý, chỉ nói báo cáo với anh trước rồi sắp xếp.” Trình Hiệp đáp.

Tống Vy híp mắt: “Muốn một công việc?”

“Đúng vậy!” Trình Hiệp gật đầu.

Tống Vy cười: “Rất giống phong cách cô ta.”

Nói rồi, cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, cô ta nhắm vào anh đấy, làm việc ở tập đoàn Đường thị, không phải chính là để có thể thường xuyên gặp được anh sao?”

Đường Hạo Tuấn đen mặt.

Trong mắt Trình Hiệp cũng lóe lên ý cười khi người gặp họa.

Tống Vy lại nói: “Hơn nữa cô ta muốn công việc không muốn tiền, cũng cho người ta cảm giác cô ta kiên cường tự lập, không tệ, duy trì hình tượng rất tốt.”

Cũng chẳng trách có một số người nhìn không ra Giang Vân Khê tham tiền, dù sao kẻ tham tiền nào mà biết ẩn giấu như vậy.

Cô chỉ có thể nói, kỹ năng diễn xuất của Giang Vân Khê rất tốt, tốt đến mức bản thân cô ta cũng không biết mình là kẻ tham tiền, còn tự thôi miên bản thân là một người kiên cường tự lực cánh sinh.

“Được rồi, sắp xếp cho cô ta một công việc văn thư ở chi nhánh, tiền lương cao một chút.” Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương, có chút không kiên nhẫn phân phó.

Văn thư, nói thì dễ nghe, thực ra chính là sai vặt, nội dung công việc đơn giản, cũng không gây ra phiền phức gì, khiến Giang Vân Khê đi là được rồi.

“Tôi đã biết, tổng giám đốc.” Trình Hiệp đáp.

Tống Vy cười cười. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô biết ngay Đường Hạo Tuấn sẽ sắp xếp như vậy, hơn nữa cô cũng rất vui vì anh làm thế.

Như vậy, công việc mà Giang Vân Khê muốn, họ cho, hơn nữa, Giang Vân Khê cũng sẽ không xuất hiện ở trụ sở chính, ngày ngày nhìn thấy Hạo Tuấn.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ gì không làm chứ.

“Đúng rồi trợ lý Trình, Giang Vân Khê bây giờ ở đâu?” Tống Vy chợt hỏi.

Trình Hiệp đẩy gọng kính, đáp: “Ở khách sạn, cô ta nói mình vừa đến thành phố, cũng không có chỗ ở, cho nên tôi liền sắp xếp cô ta tới một khách sạn, đặt một phòng cho cô ta.”

Tống Vy gật gật đầu, ý bảo đã biết, lại nói: “Như vầy đi, anh sắp xếp cô ta đến chỗ căn hộ của tôi, cho cô ta mượn ở căn hộ của tôi trước.”

Bất kể thế nào, Giang Vân Khê cũng đã cứu Hạo Tuấn.

Dù cô có không thích cô ta, về mặt báo ân cũng không thể chậm trễ.

“Không thể để cô ta ở căn hộ của em.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn bỗng mở miệng: “Trong căn hộ của em có hồi ức của chúng ta, không thể để người khác phá hoại.”

Nghe ý chua loét trong giọng điệu của anh, Tống Vy dở khóc dở cười: “Vậy anh nói để cô ta ở đâu?”

Đường Hạo Tuấn nhìn sang Trình Hiệp: “Thuê căn nhà tốt một chút cho cô ta, tiền thuê chúng ta trả, những cái khác cô ta cần gì, có thể đáp ứng thì cố gắng đáp ứng.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.

Sau đó, anh ta bèn rời khỏi phòng trang điểm, đi tìm Giang Vân Khê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK