CHƯƠNG 306
“Cảm ơn.” Tống Vy vén mái tóc.
Kiều Phàm đặt sách lên đầu giường: “Tôi đột nhiên muốn vào nhà vệ sinh, Vy Vy, em có thể đỡ tôi đi được không?”
“Đương nhiên là được!” Tống Vy đồng ý ngay, đứng dậy muốn đỡ lấy anh ta.
Sau khi Kiều Phàm bước xuống, anh ta khoác tay lên vai cô.
Tống Vy chợt xuýt xoa một tiếng.
Kiều Phàm nghe thấy vậy, nét sâu xa trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một chút lo lắng: “Tống Vy, em làm sao vậy?”
“Anh đụng vào vết thương trên vai của tôi rồi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy có hơi tái nhợt trả lời lại.
“Vết thương?” Kiều Phàm hơi sửng sốt trước, sau đó híp mắt lại: “Để tôi xem.”
Tống Vy cũng không từ chối, kéo áo xuống để lộ bờ vai.
Nhìn thấy bờ vai đã sưng lên của cô, đôi mắt sau kính của Kiều Phàm thoáng hiện vẻ âm u: “Ai đánh vậy?”
“Còn không phải là Tô Thu sao, bà ta trách tôi khiến Tống Huyền bị bắt, cho nên đánh tôi. Vốn dĩ là đánh vào mặt tôi đấy, nhưng tôi lại tránh được, sau đó thì đánh trúng bả vai tôi.” Tống Vy thở dài một tiếng rồi trả lời.
“Nhìn vết thương trên vai của em, e là Tô Thu muốn em bị hủy dung luôn.” Kiều Phàm lạnh giọng nói.
Tống Vy nhún vai: “Chứ còn gì nữa, nhưng tôi cũng có thể lấy tội cố ý hành hung mà đẩy bà ta vào đồn cảnh sát. Cho nên bây giờ tôi tới đây ngoài việc đón hai đứa trẻ thì còn phải kiểm tra thương tích nữa, sau đấy đi phán tội Tô Thu.”
“Vậy em mau đi đi.” Kiều Phàm hất cằm.
“Nhưng không phải anh…”
“Tôi không sao, tôi đỡ tường đi là được, yên tâm đi.” Kiều Phàm cười với cô.
Tống Vy cũng không kiên quyết nữa, gật đầu rồi rời khỏi phòng bệnh, đi sang phía khu ngoại khoa.
Tới khoa ngoại, Tống Vy lấy số, sau đó ngồi ở ghế bên ngoài phòng khám, đợi tới lượt.
Đợi khoảng mấy phút, bóng dáng hai người mặc áo blouse trắng đi tới.
Người đàn ông có khuôn mặt non choẹt đi phía trước nhìn thấy Tống Vy đang ngồi đó, chợt thoáng sửng sốt, sau đó dừng lại trước mặt cô: “Tống Vy, sao… sao cô lại ở đây?”
Tống Vy nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Bác sĩ Mạnh?”
Mạnh Ngọc gật đầu, sau đó lại nhìn thấy đơn đăng ký trong tay cô, nhíu mày hỏi: “Bị ốm sao?”
“Không phải, tới khám nghiệm vết thương.” Tống Vy đứng lên, xua tay trả lời.
“Khám nghiệm vết thương?” Mạnh Ngọc cao giọng nói: “Chỉ có liên quan tới pháp luật mới khám nghiệm vết thương thôi, cô bị cuốn vào vụ án hình sự vào sao?”
“Cũng gần như vậy.” Tống Vy có chút ngại ngùng.
Khuôn mặt đáng yêu của Mạnh Ngọc đầy vẻ nghiêm túc: “Đúng lúc tôi đang tới tìm bác sĩ Vương chuyên làm khám nghiệm vết thương, cô đi cùng tôi, tôi dẫn cô vào.”
“Như vậy không hay lắm đâu?” Tống Vy nhìn những bệnh nhân đang xếp hàng xung quanh.
Mạnh Ngọc không cho là vậy xua tay: “Không sao, tôi sắp xếp thêm một bác sĩ, thay thế vị trí của bác sĩ Vương là được.”