CHƯƠNG 1435
Cô bị dọa giật mình, máy may trực tiếp chệch đường.
Đường Hạo Tuấn cũng biết mình hình như làm sai rồi, buông tay cô ra, ngại ngùng xin lỗi: “Xin lỗi vợ, anh…”
“Bỏ đi, đây chỉ là tác phẩm luyện tập của em mà thôi.” Tống Vy cầm kéo lên, cắt chỗ vừa may sai đi: “Em đang thử hiệu ứng may của phiên bản mới, cho nên không có trực tiếp chế tác thành sản phẩm, không sao cả, đúng rồi, anh về từ khi nào vậy?”
Cô để kéo xuống rồi nhìn anh.
Anh lần nữa ôm cô vào lòng, trán cọ mấy cái vào cần cổ của cô: “Vừa mới.”
Tống Vy bị anh cọ thì có hơi ngứa, không nhịn được mà co vai lại: “Trở về thì lén lút đi vào, ngay cả tiếng động cũng không có, dọa em giật mình.’
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Anh muốn xem em đang làm gì.’
“Bây giờ nhìn thấy rồi, còn không buông em ra, em còn một chút là hoàn toàn rồi.” Tống Vy trợn mắt nói.
Đường Hạo Tuấn hơi buông lỏng cánh tay: “Như vậy đi, anh sẽ không cản trở em thao tác, em may của em, anh ôm em.”
“Anh…” Tống Vy bị sự mặt dày của anh làm sửng sốt, sau đó phản ứng lại vừa tức vừa buồn cười: “Bỏ đi bỏ đi, anh ôm thì ôm đi, có điều đừng cử động lung tung, kẻo lại may sai.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu rất chắc chắn.
Tống Vy mặc kệ anh, tiếp tục tập trung tinh thần, giẫm chân máy may.
Đường Hạo Tuấn cũng làm đúng như những gì anh bảo đảm, chỉ ôm cô, thật sự không cử động lung tung.
Không lâu sau, Tống Vy cuối cùng cũng may xong, vừa muốn lấy thành quả ra khỏi máy may để xem kỹ, một bàn tay lớn đột nhiên đưa về phía trước mặt cô, giữ cằm của cô, cưỡng ép cô ngoảnh mặt về phía sau.
Sau đó Tống Vy nhìn thấy anh cúi đầu, hôn chuẩn xác lên môi của cô.
“Ưm…” Tống Vy vô thức hừ một tiếng, cuối cùng khóe miệng nghẹn lời mà giật giật.
Cô biết ngay, biết ngay người đàn ông này không ngoan được bao lâu, bây giờ ngoan rồi, lát nữa tuyệt đối sẽ gây sự.
Giờ không phải tới rồi hay sao!
Trong lòng dở khóc dở cười mà thở dài, Tống Vy để đồ trong tay xuống, đưa tay vòng qua cổ của Đường Hạo Tuấn, đáp lại anh.
Anh cảm nhận được sự đáp lại của cô, đầu tiên là sững người, sau đó giống như nhận được sự cổ vũ, trực tiếp bế cô lên, để cô ngồi lên người mình, nụ hôn càng thêm cường thế.
Không biết qua bao lâu, lâu tới mức Tống Vy dần không hít thở được, khẽ đẩy anh.
Anh nhận được ám thị, lúc này mới buông cô ra, dùng ngón cái lau khóe miệng cho cô.
Mà Tống Vy, lại dựa vào ngực của anh, thở hổn hển.
Hai phút sau, Tống Vy cuối cùng cũng khôi phục bình thường, cọ vào lồng ngực của anh: “Có một chuyện em muốn nói với anh.”
“Em nói.” Đường Hạo Tuấn nghịch tóc của cô.
Tống Vy từ trong lòng anh ngồi thẳng người, sau đó từ trong túi áo rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho anh.