Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1353

“Tổng giám đốc, đi!” Người quản lý túm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn, kéo anh chạy.

Đường Hạo Tuấn hất anh ta ra: “Chúng ta cách xe quá xa, ngọn lửa đã đuổi tới rồi, chúng ta không chạy lại nó, tình huống khẩn cấp là nhảy xuống sông.

“Nhảy sông sao?” Người quản lý sững người.

Đường Hạo Tuấn không thèm quan tâm anh ta, chạy thẳng về phía trước, còn sông cách bọn họ không xa, cách khoảng mấy chục mét.

Người quản lý cũng biết bọn họ không chạy ra ngoài được, khi bọn họ đến thì đã đi bảy phút, nghĩ cũng biết, chỗ đỗ xe xa cỡ nào.

Nếu chạy về phía đỗ xe, còn chưa chạy tới chỗ đỗ xe thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng rồi.

Cho nên cách tốt nhất bây giờ quả thật là nhảy sông.

Nghĩ vậy, người quản lý cắn răng, đuổi theo Đường Hạo Tuấn, những vệ sĩ khác thấy vậy, cũng chạy về phía bờ sông.

Rất nhanh đã tới bờ sông, Đường Hạo Tuấn quay đầu liếc nhìn ngọn lửa theo sát phía sau, sắc mặt chợt tối lại, không chút do dự mà nhảy xuống.

Nhưng điều không ngờ là vị trí anh nhảy không tốt, vừa hay là điểm chảy xiết của dòng sông.

Khi Đường Hạo Tuấn rơi xuống nước, trong dòng nước chảy xiết cuốn theo một hòn đá không lớn không nhỏ.

Hòn đá đó vừa hay đập vào đầu của anh, anh ngất tại chỗ, sau đó bị dòng nước chảy xiết cuốn tới hạ lưu.

Tất cả chuyện này, đám người quản lý đều không biết, đợi sau khi bọn họ lên bờ mới phát hiện Đường Hạo Tuấn không ở đây.

Ở nước ngoài, lúc này đã là 5 giờ chiều.

Tống Vy đang vẽ bản thiết kế với Trần Châu Ánh, Hạ Bảo Châu rót cho cô một ly nước.

Cô mỉm cười cầm lấy, vừa muốn uống, trái tim đột nhiên đau thắt lại.

Ly nước cô chưa cầm chắc, lập tức rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, nước cũng bắn vào chân cô.

Có điều may mà là nước ấm, không bỏng, nếu không chắc chắn bị thương rồi.

“Ya!” Chân của Trần Châu Ánh cũng bị bắn ướt, cô ấy lập tức đứng dậy, nhìn sang Tống Vy: “Vy Vy, cô làm sao vậy?”

Tống Vy không nói gì, ngây ngốc nhìn tay của mình, giống như thất thần.

“Vy Vy? Vy Vy?” Trần Châu Ánh lại gọi hai tiếng, còn đưa tay khua trước mặt cô.

Tuy nhiên Tống Vy vẫn không có phản ứng.

“Kỳ lạ, cô ấy bị làm sao vậy?” Trần Châu Ánh nhíu mày.

Hạ Bảo Châu đang định quét dọn mảnh thủy kinh trên sàn thì nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô ấy, ngẩng lên nhìn, cũng nhìn thấy sự khác thường của Tống Vy.

“Vy Vy!” Tống Vy gọi to một tiếng.

Tống Vy lần này cuối cùng cũng có phản ứng, cô để tay xuống, sững sờ hỏi: “Sao vậy?”

“Chúng tớ còn đang hỏi cậu bị làm sao đấy, gọi cậu cậu cũng không phản ứng.” Hạ Bảo Châu nói.

Trần Châu Ánh gật đầu liên tục: “Phải đó, cô đột nhiên đánh rơi ly nước, sau đó nhìn ngây ngốc tay của mình, cô có phải là chỗ nào không khỏe không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK