Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 320

Cô nhìn bó hoa tả tơi trên sàn nhà, nếu nói không đau lòng thì nhất định là giả. Nói gì đi chăng nữa, đây cũng là hoa của Đường Hạo Tuấn tặng cho cô mà.

Nhưng dù vậy, cô cũng không thể trách Kiều Phàm được, chỉ đành nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, khoát tay nói: “Không sao đâu, hỏng rồi thì thôi, chỉ là cốc uống nước với bó hoa bình thường thôi mà.

Anh không sao là tốt rồi. Nhưng mà Kiều Phàm, rốt cuộc khi nãy xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại bị ngã thế?”

Giang Hạ đang thu dọn đống thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, nghe vậy cũng dừng lại, nhìn Kiều Phàm, muốn biết nguyên nhân là gì.

Kiều Phàm cười khổ nói: “Tôi định vào nhà vệ sinh, chẳng hiểu sao đột nhiên đi đứng như người mất lực, lúc ngã xuống không cẩn thận quệt tay làm đổ hoa với cốc.”

“Ra là vậy.” Tống Vy đột nhiên hất cằm, sau đó quay đầu nhìn Giang Hạ lúc này đã dọn xong đống thủy tinh vỡ: “Giang Hạ, cậu dìu Kiều Phàm vào nhà vệ sinh nhé, tớ đem đống này đi đổ.”

“Được.” Giang Hạ gật đầu, đến đỡ lấy cánh tay Kiều Phàm.

Tuy anh ta khó chịu với sự đụng chạm này của Giang Hạ nhưng cũng không từ chối, để cho cô ta dìu vào nhà vệ sinh.

Đi được vài bước, Kiều Phàm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tống Vy đang ôm đống hoa dập nát ra ngoài, khóe miệng dần cong lên một nụ cười đắc ý.

Giang Hạ nhìn thấy hết những điều này, đồng tử cô ta co rụt lại, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.

Đợi sau khi Tống Vy ra khỏi nhà, cô ta không khỏi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông bên cạnh mình lúc này: “Kiều Phàm, anh cố ý phá nát hoa của Tống Vy đúng không?”

Ánh mắt Kiều Phàm thoáng dao động, vờ như nghe không hiểu, hờ hững nhìn Giang Hạ: “Tôi không biết cô đang nói gì hết!”

“Anh biết!” Giang Hạ siết chặt lấy cánh tay anh ta: “Kiều Phàm, anh cố ý có phải không? Anh đố kỵ vì Tống Vy nhận hoa của Đường Hạo Tuấn nên mới làm như vậy. Vy Vy không biết con người thực của anh ra sao, nhưng tôi lớn lên cùng anh từ bé, tôi đương nhiên biết rõ. Những chuyện này anh hoàn toàn có thể làm ra được.”

“Vậy thì đã sao?” Kiều Phàm nhấc vai, rút tay khỏi tay Giang Hạ: “Sao, cô định đi nói với Tống Vy à? Nói với cô ấy hoa là do tôi cố tình phá nát, nói thực ra tôi chính là một kẻ biến thái mắc bệnh tâm lý sao?”

“Tôi không có ý đó, anh đừng có nghĩ tôi như vậy có được không?” Đôi mắt Giang Hạ đỏ hoe nhìn anh ta, vẻ mặt đầy khổ sở.

“Đừng nghĩ cô như vậy à?” Trong mắt Kiều Phàm không giấu nổi sự chán ghét và căm hận: “Không phải cô thích mật báo lắm sao? Năm xưa nếu như không phải tại cô thì ba mẹ của tôi cũng không đến nỗi bị ba mẹ cô hại chết!”

Giang Hạ đau khổ nhắm chặt hai mắt, nước mắt cứ thế rơi lã chã: “Kiều Phàm, rốt cuộc tôi phải nói với anh bao nhiêu lần thì anh mới chịu tin tôi đây? Cái chết của bác trai bác gái không liên quan tới ba mẹ tôi, tôi cũng không phải là người báo tin. Tôi thực sự không biết đám người đó tại sao lại biết rõ tung tích của ba mẹ anh nữa. Ba mẹ tôi không phải kẻ đồng mưu, họ ở đó là vì muốn cứu ba mẹ anh!”

“Đủ rồi!” Kiều Phàm hung dữ cắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe cô ngụy biện. Cô cũng không xứng nhắc đến ba mẹ tôi!”

Giang Hạ bị ánh mắt dữ tợn của anh ta dọa cho khiếp sợ, sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, nhất thời không nói được lời nào.

Sau khi Tống Vy đi vứt hoa và đống thủy tinh vỡ về, trông thấy cảnh Kiều Phàm đang nhìn Giang Hạ đầy thù hằn, cô không khỏi sững sờ, vội lên tiếng hỏi: “Hai người sao thế, cãi nhau đấy à?”

Nghe thấy giọng Tống Vy, Kiều Phàm lập tức thu lại tất cả oán hận, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa từ tốn thường ngày.

Giang Hạ cũng vậy, cô ta cúi đầu lau sạch nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có đâu, tranh chấp nhỏ với Kiều Phàm thôi ấy mà.”

“Có thật không?” Tống Vy nhìn sang Kiều Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK