Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 299

“Hửm?” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Tôi tò mò thôi mấy mà.” Lâm Giai Nhi cười xua tay.

Đường Hạo Tuấn mấp máy đôi môi mỏng: “Người đó nhắm vào cô ấy, cô ấy muốn xử lý như thế nào cũng được, tùy vào suy nghĩ của cô ấy.”

“Hạo Tuấn, cậu quan tâm tới cô Tống thật đấy chỉ.” Lâm Giai Nhi cười nhàn nhạt lẩm bẩm một câu.

Đường Hạo Tuấn không phủ nhận lời cô ta nói.

Lâm Giai Nhi hít vào một hơi: “Vậy, Hạo Tuấn à, đã bao giờ cậu nghĩ rằng, có lẽ là vì cậu quá quan tâm tới cô Tống, cho nên cô ấy mới bị người khác hãm hại nhiều lần như vậy không?”

Con ngươi Đường Hạo Tuấn co rút lại, nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm: “Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Lâm Giai Nhi bình tĩnh, thờ ơ đối diện với anh: “Tôi chỉ đoán bừa thôi. Được rồi, không nói tới những điều này nữa. Chúng ta xem tiếp đi, hình như cô Tổng lại muốn nói lời gì đó nữa kìa.”

Cô ta chỉ vào màn hình livestream, né tránh chủ đề.

Đường Hạo Tuấn không tiếp lời, quan sát Lâm Giai Nhi một hồi lâu cũng không nhìn ra được gì, cuối cùng đành thu hồi ánh mắt, cũng nhìn về phía livestream.

Có lẽ một thoáng bất ổn xuất hiện ở Lâm Giai Nhi vừa nãy thực sự là do anh đã nghĩ nhiều thôi.

Tại hiện trường cuộc thi, sau khi gật đầu với phân hội trưởng, Tống Vy nhận lấy micro mà ông ta đưa cho.

Mọi người trong hội trường biết cô có điều muốn nói, tất cả đều im lặng.

“Alo alo?” Tống Vy nói thử, sau khi xác định micro không có vấn đề gì, nghe vô cùng rõ, mới mỉm cười lên tiếng lần nữa: “Xin chào mọi người, tôi tin rằng mọi người đều rất tò mò, tiếp theo đây tôi sẽ nói gì.”

Khán giả bên dưới khán đài gật đầu.

Tống Vy nhìn sang Tống Huyền rồi nói tiếp: “Điều tôi muốn nói lần này, cũng là chuyện liên quan tới Tống Huyền.”

Tống Huyền giật thót tim, cảm giác hoảng sợ cực lớn ập đến, khiến cô ta như ngồi trên đống lửa, bàn tay chống hai bên tay vịn xe lăn cũng trở nên trắng bệch.

“Cái gì mà chuyện liên quan tới tôi? Tống Vy, cô còn muốn làm gì nữa? Ban nãy cô đã hủy hoại tôi rồi, giờ cô còn muốn hủy hoại tôi thêm một lần nữa sao?” Cô ta quát lên, khóe mắt như muốn nứt ra.

Nụ cười của Tống Vy không thay đổi: “Cô nói đúng rồi đấy, nhưng không phải tôi hủy hoại cô, mà là cô đã hủy hoại chính bản thân mình. Những điều tôi sắp nói ra đây, đã được tôi quyết định xong trước khi cuộc thi diễn ra rồi. Đó là Tống Huyền không chỉ sao chép tác phẩm vừa rồi của tôi, mà còn sao chép một số lượng lớn các bản thiết kế, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn!”

Cô vừa dứt lời, trên màn hình lớn đã xuất hiện hàng loạt bức ảnh so sánh các bản thiết kế.

Bên trái có chữ ký của Tống Huyền, còn bên phải lại là chữ ký của các nhà thiết kế khác.

Ngoại trừ chữ ký khác nhau ra, những bản thiết kế này gần như giống nhau y như đúc về nội dung, chỉ có vài điểm khác biệt ở màu sắc cùng một số thay đổi hoa văn bên viền thôi, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều.

Cộng tổng lại, ít nhất cũng phải đến mấy chục bản thiết kế, khiến người xem hoa hết cả mắt.

Nhìn những bản thiết kế này, Tống Huyền như phát điên lên, mặc kệ đôi chân đã gãy, cô ta kích động đứng lên, quát tháo dữ tợn: “Không được nhìn! Các người không được phép nhìn! Nhắm hết mắt lại!

Nhắm lại!”

Nhưng không một ai nghe lời cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK