Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1581

Giang Hạ cười ngại ngùng: “Không có, có điều xe của tôi đỗ ở bên đường đối diện cách đây không xa, tôi chạy qua đó là được.”

“Qua đường vẫn sẽ bị ướt, tôi đưa cô qua đó, tôi có ô.” Người đàn ông lắc lắc chiếc ô trong tay.

Giang Hạ để chiếc khăn tay vào trong túi: “Vậy thì cảm ơn anh.”

Khăn tay cũng nhận rồi, đi ké ô, hình như cũng không có gì.

Nghĩ như vậy, Giang Hạ đi tới bên cạnh người đàn ông, người đàn ông mở ô, ôm vai của cô ấy.

Cơ thể của Giang Hạ chợt cứng đờ: “Anh…”

“Xin lỗi, tôi làm như vậy chỉ là muốn khiến cô lại gần một chút, có thể ở dưới chiếc ô, dù sao chiếc ô này không tính là lớn.” Người đàn ông cười giải thích.

Giang Hạ ngẩng đầu nhìn, chiếc ô quả thật không lớn, cộng thêm người đàn ông không dùng bàn tay ôm vai của mình, mà dùng cổ tay, cô ấy cũng yên tâm, cùng với anh ta đi vào trong màn mưa, đi về phía chiếc xe ở đối diện.

Hai người vừa rời đi, ngay sau đó Kiều Phàm từ trong bệnh viện đi ra, hai tay đút trong túi áo của chiếc áo blouse trắng, ánh mắt u ám nhìn về phía hai người rời đi.

Anh ta không ngờ, anh ta ra ngoài tiễn một bệnh nhân thì nhìn thấy một màn này.

Trước kia còn mở miệng nói thích anh ta, yêu anh ta, kết quả bây giờ gần gũi với người đàn ông khác như vậy, nói nói cười cười, đây là thích anh ta, yêu anh ta sao?

“Giả dối!” Kiều Phàm cười lạnh một tiếng, xoay người quay lại bệnh viện.

Uổng công anh ta còn cảm thấy cô ấy sẽ tự sát.

Bây giờ xem ra, có niềm vui mới ở bên cạnh cô ấy, cô ấy nỡ tự sát hay sao?

Bàn tay trong chiếc áo blouse trắng của Kiều Phàm siết lại, nắm rất chặt, mu bàn tay nổi hết gân xanh, do đó có thể thấy trong lòng anh ta tức giận cỡ nào.

Có điều rất nhanh, anh ta lại buông tay ra, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, cất bước đi vào thang máy.

Ở một bên khác, người đàn ông đưa Giang Hạ tới bên đường.

Giang Hạ từ trong túi lấy ra chìa khóa xe ấn một cái.

Chiếc xe kêu hai tiếng, đồng nghĩa xe đã mở khóa, Giang Hạ cúi người trước người đàn ông: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đưa tôi tới xe, nếu không tôi khả năng sẽ bị ướt hết.”

“Chuyện này không có gì, nên làm.” Người đàn ông mỉm cười dịu dàng.

Giang Hạ bỗng nghĩ ra điều gì đó, nhìn người đàn ông hỏi: “Đúng anh ơi, lâu như vậy rồi, còn chưa hỏi tên của anh, tôi tên Giang Hạ, Giang trong sông Giang, Hạ trong mùa hạ.”

“Giang Hạ, tên rất hay.” Người đàn ông đọc một lần tên của cô ấy, sau đó khen.

Giang Hạ có hơi đỏ mặt mà mỉm cười: “Là ba tôi đặt cho tôi, lúc đầu ba vì để đặt cái tên khác với mọi người cho tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp, vừa hay lúc đó diễn viên trên phim đọc một câu mùa hạ đến rồi, ba tôi lập tức có sáng kiến, đặt tên Hạ cho tôi, vì vậy tôi tên Giang Hạ.”

“Thì ra là như vậy, ba cô là một người rất dễ thương.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.

Giang Hạ vén tóc ra sau tai: “Phải, ba tôi rất dễ thương, có điều anh gì ơi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh tên gì.”

“Xin lỗi xin lỗi, tôi họ Tô, tên Cẩm Thành.” Người đàn ông giới thiệu bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK