CHƯƠNG 216
Đường Hạo Tuấn cũng không quan tâm đến Giang Hạ, nhìn mắt của Tống Vy đỏ hoe, lại nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, đôi môi mỏng mấp máy: “Tôi nghe Mạnh Ngọc nói Kiều Phàm bị tai nạn xe, đúng lúc tôi cũng ở bệnh viện, nên qua xem thế nào, em không sao chứ?”
Ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lúc Mạnh Ngọc liên lạc với anh, nói với anh Kiều Phàm xảy ra tai nạn, cô cũng ở đó, khó có thể đảm bảo là không bị thương.
Tống Vy lắc đầu xua tay: “Tôi không sao, lúc Kiều Phàm xảy ra chuyện, tôi không có ở trên xe.”
“Vậy sao? Vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, trái tim thắt lại giờ mới thả lỏng ra.
Nhưng giây tiếp theo, lúc ánh mắt của anh nhìn thấy viết máu đã khô ở trên tay cô, đồng tử hơi co lại: “Tay em bị thương rồi?”
Tống Vy nhìn lòng bàn tay của mình, không quan tâm, mỉm cười: “Lúc đập cửa sổ xe, bị thủy tinh cứa vào.”
“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn nghiêng đầu, gọi Trình Hiệp.
“Vâng!” Trình Hiệp hiểu ý, quay người rời đi.
Mấy phút sau, anh ta trở lại, trong tay cầm một chiếc túi, bên trong đựng mấy loại như băng gạc, cồn.
Trình Hiệp đưa đồ cho Đường Hạo Tuấn, sau khi Đường Hạo Tuấn nhận đồ, đi đến trước hàng ghế chỗ Giang Hạ ngồi xuống, sau đó nhìn Tống Vy, vỗ vào vị trí phía sau: “Qua đây!”
Tống Vy biết anh muốn băng bó tay cho cô, lắc đầu, đưa tay về sau lưng: “Không cần đâu Sếp Đường, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng.”
“Không nghiêm trọng?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lùng, trực tiếp cầm cổ tay cô kéo qua, lật lòng bàn tay cô lên.
Máu và da thịt trong lòng bàn tay cô lẫn lộn, da ở bên ngoại bị lật lên, trông rất dọa người, Trình Hiệp cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
“Em nói cho tôi biết, cái này gọi là không nghiêm trọng?” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt nhìn Tống Vy.
Giang Hạ ngồi cách anh một vị trí nghe được lời nói của anh, cuối cùng không nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu nữa, quay đầu nhìn lòng bàn tay của Tống Vy.
Nhìn thấy lòng bàn tay của Tống Vy gần như bị mảnh vỡ thủy tinh cứa đến mức không có chỗ nào lành lặn, nhếch môi khuyên bảo: “Vy Vy, cậu nghe lời Sếp Đường, băng bó lại đi, cậu là nhà thiết kế, tay không thể bị thương.”
Câu nói nhà thiết kế, lập tức khiến Tống Vy thỏa hiệp, gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí mà Đường Hạo Tuấn vừa mới vỗ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn tốt hơn rất nhiều, mở túi lấy đồ ra bắt đầu rửa sạch và sát trùng vết thương trong lòng bàn tay của cô.
Trình Hiệp và Giang Hạ cũng không nhàn rỗi, một người giúp đưa tăm bông, một người giúp cắt băng gạc, ngược lại Tống Vy trở thành người duy nhất nhàn rỗi, được phục vụ.
Sau khi băng bó xong, Đường Hạo Tuấn buông tay Tống Vy ra: “Được rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không được chạm vào nước, nếu không sẽ bị viêm nhiễm.”
Tống Vy sờ mu bàn tay của mình, liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Bây giờ cô vẫn còn mơ hồ cảm nhận được, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lưu lại trên mu bàn tay của mình.
“Cậu đi điều tra một chút về vụ tai nạn xe của Kiều Phàm, xem xem rốt cuộc là sự cố ngoài ý muốn hay là cái gì, ngoài ra, đi đến phía công an chào hỏi một chút, xử lý chuyện tai nạn xe của Kiều Phàm.” Đường Hạo Tuấn đưa cái túi đã được buộc chặt cho Trình Hiệp, dặn dò Trình Hiệp.
Trình Hiệp nhận lấy, sau đó trả lời một tiếng, Giang Hạ đẩy anh ta ra, đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn, cúi mình thật sâu trước Đường Hạo Tuấn: “Cảm ơn Sếp Đường.”
Đường Hạo Tuấn nhìn Giang Hạ có phản ứng lớn như vậy, không khỏi nhướng mày.
Người phụ nữ này, lẽ nào có loại tình cảm kia với Kiều Phàm?
Dường như Tống Vy đọc được suy nghĩ của Đường Hạo Tuấn, Tống Vy gật đầu với anh.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên một tia sáng rõ, nháy mắt đã mất đi, thờ ơ trả lời: “Không cần.”
Giang Hạ đứng thẳng người lại, quay về vị trí lúc nãy ngồi xuống, tiếp tục đợi kết quả cấp cứu.
Không biết đợi bao lâu, cuối cùng đèn trên phòng cấp cứu cũng tắt.
Giang Hạ là người đầu tiên phát hiện ra, tinh thần dao động, sau đó lập tức đứng ở giữa cửa, ánh mắt dán chặt vào khe cửa.