CHƯƠNG 18: XINH ĐẸP KINH SỢ BỐN PHƯƠNG
Tổng Vy trong lòng nghi ngờ đi theo Trình Hiệp đến bộ phận thiết kế. Trình Hiệp đưa cô đến cửa văn phòng của chủ nhiệm phòng thiết kế, giơ tay lên gõ cửa. cửa nhanh chóng được mở, khuôn mặt quen thuộc từ bên trong đi ra. Tống Vy nhìn thấy cô ta, khóe miệng khẽ co giật một chút. Thật đúng là Tổng Huyền! Cô ta vậy mà là chủ nhiệm thiết kế ở đây!
Tống Huyền cũng không phát hiện Tống Vy ở phía sau Trình Hiệp, vén tóc chờ mong hỏi: “Trợ lý Trình, lúc này anh đến đây có phải là Hạo Tuấn muốn gặp tôi không?”
Trình Hiệp coi như không nghe thấy những lời này của cô ta, bước sang bên cạnh một bước lộ ra người ở phía sau: “Chủ nhiệm Tống, đây là nhà thiết kế mà tổng giám đốc bảo tôi mang đến, cô sắp xếp một chút”
“Nhà thiết kế?” Tống Huyền thất vọng nhíu mày, sau đó có chút bực mình mà nhìn về phía sau anh ta.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt đã thay đổi ngay lập tức: “Là cô?”
“Chào Chủ nhiệm Tống” Tống Vy nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi. Khóe mắt Tổng Huyền giật giật, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Sao có thể là Tổng Vy. Tại sao Tống Vy lại đến chỗ này?
Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Tống Huyền trước mắt, kính của Trình Hiệp phản chiếu ánh sáng: “Sao vậy, Chủ nhiệm Tổng biết cô Tổng đây?”
“Không biết!” Tống Huyền lập tức phủ nhận.
Sau đó ý thức được mình phủ nhận quá nhanh, trái lại có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi nên đã nói bổ sung thêm: “Mặc dù không biết, nhưng mà trong tiệc rượu tối hôm qua của nhà họ Mạc, tôi đã gặp cô Tống đây, vì vậy lúc này nhìn thấy cô ấy nên có chút kinh ngạc.” Nói xong cô ta mơ hồ ném về phía Tống Vy một ánh mắt cảnh cáo, cảnh cáo Tổng Vy không được vạch trần cô ta.
Tống Vy có chút muốn cười. Thật ra không cần Tống Huyền nhắc nhở. Bản Thân cô cũng không có ý muốn liên quan đến Tổng Huyền.
Nhưng mà Tống Huyền thấy Tống Vy không nói lời nào, lại cho rằng cô đã bị mình uy hiếp, trong lòng có chút | hả hê.
“Chủ nhiệm Tống, thời gian không còn sớm, tôi đi về báo cáo với tổng giám đốc trước. Trình Hiệp nhìn đồng | hồ, bỗng nhiên nói.
Tống Huyền cười gật đầu: “Trợ lý Trình đi thong thả”
Sau khi Trình Hiệp đi, vẻ mặt của Tống Huyền liền thu lại, mạnh mẽ đem Tống Vy kéo vào văn phòng, lớn tiếng chất vấn: “Cô nói rõ cho tôi, vì sao cô lại ở chỗ này?”
“Tôi tới nơi này để đi làm” Tống Vy bỏ tay cô ta ra, hời hợt trả lời.
“Đi làm?” Tống Huyền híp mắt, rõ ràng không tin: “Cô tới đi làm, vì sao không đi bộ phận nhân sự, trái lại là trợ | lý Trình theo mệnh lệnh của Hạo Tuấn tự mình đưa cô tới đây, nói, làm sao cô quen biết với Hạo Tuấn?”
Vấn đề này, tối hôm qua cô ta đã muốn biết.
Tống Vy lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Huyền một cái: “Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho cô, Chủ nhiệm Tống, tôi đến là để đi làm, mời cô sắp xếp vị trí làm việc cho tôi.” | Nghe vậy, Tống Huyền cười lạnh: “Ngay cả lời nói của tôi mà cô cũng không trả lời, còn muốn tôi sắp xếp vị trí làm việc cho cô?”
“Vì vậy ý của Chủ nhiệm Tống là không bố trí cho tôi?” Tống Huyền kiêu ngạo mà nâng cằm lên: “Đúng thì thế nào.” Bộ phận thiết kế không có tổng giám thiết kế, thân là chủ nhiệm thiết kế cô ta chính là lớn nhất ở đây. Cô ta muốn cái gì thì làm cái đó.
“Tôi biết rồi.” Tống Vy thở dài, xoay người đi về phía cửa: “Nếu Chủ nhiệm Tống không sắp xếp vị trí cho tôi thì tôi đây phải đi tìm Đường tổng rồi.”
“Cô dám!” Bước chân Tống Vy không ngừng trực tiếp nói với cô ta là cô dám! Tống Huyền tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi sắp xếp cho cô, chỉ mong cô đừng hối hận!” Nói xong, cô ta liền mở cửa đi ra ngoài trước một bước.
Tống Huyền mang theo Tống Vy đi vào văn phòng lớn bên cạnh.
Vừa đi vào, Tống Huyền liền vỗ tay hai cái rồi lớn giọng nói: “Mọi người, trước tiên dùng công việc trong tay một chút, tôi giới thiệu cho mọi người một đồng nghiệp mới”
Cô ta vừa nói, vừa đem Tống Vy kéo đến trước mặt mọi người: “Đây chính là đồng nghiệp mới của chúng ta cô Tống Vy, cô Tống Vy đại học còn chưa tốt nghiệp, bây giờ lại bởi vì có chút nguyên nhân mà đi đến bộ phận của chúng ta, sau này mọi người cần phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt nha” Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt ánh mắt mọi người trong văn phòng nhìn Tổng Vy liền thay đổi, hoặc là khinh miệt, hoặc là xem thường, không có một người nào tỏ vẻ chào đón.
Thấy tình huống như vậy, Tống Vy sao mà không hiểu được. Những lời này của Tống Huyền rõ ràng muốn đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió, nói cho mọi người, bằng cấp của cô thấp, là đi cửa sau vào, khiến tất cả mọi người xa lánh cô, ý đồ để cho cô không thể ở lại đây.
Tính tình Tống Vy cho dù tốt đến đâu lúc này đây cũng có chút tức giận.
Cô nhìn khuôn mặt cười âm hiểm của Tống Huyền, mím môi đỏ mọng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên một bóng người hấp tấp chạy vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng hô: “Chị, không hay rồi”