CHƯƠNG 459
Trâu Vũ và Hàn Thư cứ nhìn hai người show ân ái như vậy, một người xấu hổ, một người đố kỵ.
Người xấu hổ là Trâu Vũ, cái câu không quen biết kia của Đường Hạo Tuấn khiến anh ta mất hết cả mặt mũi, hận không thể tìm cái khe mà chui xuống.
Mà người đố kỵ là Hàn Thư, cô ta nhìn Trâu Vũ rồi lại nhìn Đường Hạo Tuấn, đều là bạn trai, vì sao lại khác biệt nhiều như vậy.
Bạn trai của Tống Vy có thể ân cần hỏi han Tống Vy, mà bạn trai cô ta lại chưa bao giờ như vậy, còn đòi chia tay với cô ta, đúng là tức chết cô ta mất.
“Đi thôi Hạo Tuấn, chúng ta về thôi.” Tống Vy không biết bây giờ Hàn Thư đang nghĩ gì trong lòng, mà cô cũng chẳng buồn biết, khoác lấy cánh tay Đường Hạo Tuấn nói với anh.
Đường Hạo Tuấn bị câu nói về thôi của cô lấy lòng, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, sau khi đổi tay cầm cán ô liền dẫn cô quay người đi về phía vị trí đỗ xe.
Nhưng rồi vừa mới đi được hai bước đã bị Hàn Thư gọi lại.
Hàn Thư nhìn tấm lưng của Đường Hạo Tuấn, hai tay đặt bên miệng hét lên như phóng loa: “Anh này, anh có biết bạn gái anh là loại người như thế nào không?”
Bước chân Đường Hạo Tuấn khựng lại, Tống Vy cũng dừng lại theo.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại không quay đầu, chỉ có Tống Vy quay đầu lại, nhìn Hàn Thư với ánh mắt u ám.
Xem ra người phụ nữ này lại muốn gây sự rồi.
Không chỉ mình cô nghĩ như vậy mà Trâu Vũ cũng nghĩ tới, vội vàng chỉ vào Hàn Thư: “Câm miệng, cô có biết cô đang nói gì không?”
“Đương nhiên là em biết em đang nói gì.” Hàn Thư nhìn anh ta, sau đó lại chuyển tầm mắt lên người Đường Hạo Tuấn: “Anh này, bạn gái của anh không phải người lương thiện đơn thuần gì đâu, mà mưu mô âm hiểm lắm đấy.”
“Cô… cô…” Trâu Vũ bị dọa cho suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Cái đồ ngu xuẩn tìm chết này, lại dám nói bạn gái của tổng giám đốc Đường như vậy ngay trước mặt anh ta!
Đây còn không phải là vả vào mặt tổng giám đốc Đường giữa chốn đông người, nói mắt nhìn của tổng giám đốc Đường có vấn đề sao?
Hàn Thư không cần biết Trâu Vũ nghĩ như thế nào, chỉ đắc ý nhìn Tống Vy.
Nếu như Tống Vy đã dám hại Trâu Vũ đòi chia tay với cô ta.
Vậy thì cô ta cũng sẽ chia rẽ bọn họ, tốt nhất là khiến cái người kia chia tay với Tống Vy. Cô ta không được yên ổn thì cũng tuyệt đối không để cho Tống Vy được yên ổn.
Tống Vy thông minh tới mức nào, lập tức hiểu được ngay Hàn Thư có ý đồ gì. Sắc mặt lạnh căm nhưng lại không phản bác mà nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Cô không quan tâm Hàn Thư nói cô như thế nào, nhưng lại không thể không quan tâm tới suy nghĩ của anh.
Cô muốn biết, anh có tin lời của Hàn Thư hay không, có cảm thấy cô thực sự là người như Hàn Thư nói, rồi sau đó có ác cảm với cô hay không.
“Cô nói những cái này với tôi làm gì?” Đương nhiên Đường Hạo Tuấn cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy. Anh nắm chặt lòng bàn tay cô rồi nghiêng mặt qua, liếc nhìn Hàn Thư với ánh mắt lạnh lẽo.
Hàn Thư đối diện với ánh mắt của anh, không nhịn được mà run lên: “Tôi… tôi chỉ muốn cho anh biết rõ về bạn gái của anh thôi, Tống Vy không hề xứng với người xuất sắc như anh.”