CHƯƠNG 494
Tống Vy vỗ vai cô ấy: “Tớ thật sự không biết hai người cùng một công ty đấy, không sao, đợi sau này cậu nổi tiếng rồi là có thể cách xa cô ta.”
“Nổi tiếng đâu phải chuyện dễ đến vậy, trong nước có nhiều người mẫu thế, có mấy ai có thể vươn ra quốc tế, hầu như đều chụp tạp chí nhỏ trong nước thôi.” Hạ Bảo Châu cười khổ nói.
Ánh mắt Tống Vy thoáng động, không biết nghĩ tới điều gì, một lát sau, đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy: “Đây là phương thức liên lạc của tớ.”
“Được, tớ nhận, hôm khác chúng ta lại nói chuyện, tớ đi trước đây, ngày mai còn phải ra nước ngoài huấn luyện nữa.” Hạ Bảo Châu chỉ về nơi tập hợp.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Đi đi, tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Hạ Bảo Châu vẫy tay, đi tới chỗ tập hợp.
Tống Vy nhìn cô ấy nhập vào hàng ngũ, lúc này mới đi về phía xe ở ven đường, lái xe rời đi.
Buổi tối, ăn cơm xong, Tống Vy về phòng sắp xếp hành lý.
Đường Hạo Tuấn vào phòng tắm rửa.
Khi anh tắm xong, lau tóc đi ra từ nhà tắm thì lập tức thấy cảnh tượng Tống Vy quỳ rạp trên mặt đất, cong mông lên, duỗi tay thò vào gầm giường.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đi tới, dừng lại phía sau cô rồi nhìn xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Em đang làm gì thế?”
Anh đột nhiên lên tiếng khiến Tống Vy giật mình, cả người đều hơi run lên.
Cô đụng phải mép giường, đau đến nỗi kêu lên thành tiếng, nước mắt cũng chảy ra.
Đường Hạo Tuấn biết là do mình, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy, sau đó ngồi xổm xuống, kéo cô từ dưới gầm giường ra.
“Sao anh đi mà không có tiếng động gì thế?” Tống Vy ngồi khoanh chân dưới đất, che lại cái trán bị đau, ai oán nhìn người đàn ông.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mấp máy: “Xin lỗi, để anh xem có sao không?”
Anh ngồi xổm xuống, nhấc tay cô ra.
Thấy một vết bầm trên cái trán trơn bóng của cô, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức ánh lên vẻ đau lòng.
“Có phải đỏ rồi không?” Tống Vy nhìn vẻ mặt anh, đại khái có thể đoán ra được tình hình trán mình.
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Đỏ rồi, để anh đi lấy thuốc.”
Dứt lời, anh đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Tống Vy day day cái trán vẫn còn rất đau, sau đó nằm sấp người xuống, ghé sát vào gầm giường, lấy đồ vật ở dưới ra.
Làm xong những việc này, Đường Hạo Tuấn cũng quay lại.
Anh nhìn đầu tóc lộn xộn của cô cùng với dáng vẻ thở hổn hển, không khỏi nheo mắt lại: “Em lại chui vào gầm giường sao?”
Tống Vy có chút ngượng ngùng gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đi tới, kéo cô lên từ mặt lên, để cô ngồi xuống mép giường: “Em chui vào gầm giường làm gì thế?”
“Nhặt đồ.” Tống Vy chỉ vào rương hành lý mở ra trên mặt đất: “Vừa rồi lúc em dọn đồ, có một thỏi son lăn vào gầm giường.”
Khóe mắt Đường Hạo Tuấn khẽ giật.
Thế nên, cô vất vả lâu như vậy, chỉ vì nhặt một thỏi son?