Mục lục
Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 731

Cũng nhờ vậy mà Đường Hạo Minh cũng tránh được kết quả ngã nhào trên mặt đất.

Người phụ nữ trung niên dìu cả Đường Hạo Minh và Tống Vy vào trong phòng, lúc này mới hỏi: “Ơ kìa, hai người thế này là…”

Đường Hạo Minh nở một nụ cười mê người: “Chúng tôi ra ngoài du lịch, không ngờ lại ngã từ trên sườn núi xuống, làm mất thiết bị, cho nên mới thành ra như bây giờ.”

“Vậy thì cũng thảm thật.” Người phụ nữ trung niên thấy cánh tay và chân anh ta băng bó, đồng cảm nói.

Đường Hạo Minh cười cười: “Chị à, chị có thể đưa tôi lên trên trấn một chuyến không? Chỉ cần chị bảo người đưa tôi đi thì tôi sẽ cho chị chín trăm triệu. Thế nào?”

“Chín trăm triệu?” Người phụ nữ trung niên nghe thấy con số này, con mắt cũng phát sáng.

Đường Hạo Minh gật đầu: “Không sai.”

“Được được được, lát nữa tôi bảo chồng tôi đưa cậu đi.” Người phụ nữ trung niên phấn khích đồng ý.

Nụ cười của Đường Hạo Minh càng sâu hơn: “Cảm ơn.”

“Vậy cô gái này làm sao bây giờ?” Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tống Vy vì mệt mỏi mà hôn mê đang nằm trên ghế, hỏi: “Cô ấy là vợ cậu sao?”

Vợ…

Ánh mắt Đường Hạo Minh trở nên hoảng hốt, sau đó lắc đầu: “Không phải.”

“Không phải sao? Tôi thấy vừa rồi hai người thân mật như vậy, còn tưởng là vợ chồng cơ đấy.” Người phụ nữ trung niên ngại ngùng nói.

Đường Hạo Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tống Vy trong mặt hiện lên vẻ dịu dàng: “Chị à, làm phiền chị chăm sóc cho cô ấy, tôi cần phải rời khỏi đây trước, không thể ở cùng với cô ấy được, sẽ có người đến đón cô ấy.”

“Được, tôi biết rồi.” Người phụ nữ trung niên gật đầu.

Hai người này là thần tài, tất nhiên chị ta sẽ chăm sóc thật chu đáo.

“Vậy, chị à, chị gọi người đưa tôi lên trấn trên với. Tới trấn tôi sẽ chuyển tiền cho mọi người.” Đường Hạo Minh nói.

Người phụ nữ trung niên luôn miệng đồng ý, sau đó kêu người tới đây.

Khoảng chừng một giờ sau, Đường Hạo Minh đi tới trấn trên, sau khi chuyển tiền cho chồng của người phụ nữ nọ, anh ta lại mua một chiếc di động mới, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy: “Ai vậy?”

“Trình Hiệp, là tôi.” Đường Hạo Minh cụp mắt trả lời.

Anh ta biết điện thoại của Đường Hạo Tuấn có cài đặt từ chối cuộc gọi từ số lạ, vì vậy Đường Hạo Minh chỉ đành gọi cho Trình Hiệp.

May mà Trình Hiệp nghe máy.

Anh ta nghe thấy giọng của Đường Hạo Minh, cả người đều sửng sốt: “Giám đốc Đường!”

Đường Hạo Tuấn đang đi tuốt phía trước nghe thấy ba chữ này lập tức dừng bước, xoay người đi tới, cướp lấy điện thoại: “Tống Vy đang ở đâu?”

“Cậu thật sự rất quan tâm đến cô ấy nhỉ?” Đường Hạo Minh khôi phục lại dáng vẻ tà ác ngày thường, bật cười: “Tại sao cậu lại muốn hỏi tôi cô ấy đang ở đâu chứ? Vì sao cậu không cho rằng cô ấy đã chết?”

“Cô ấy chưa chết!” Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, giọng nói lạnh băng: “Tôi đã tìm đến hang núi nơi hai người từng ở, cũng nhìn thấy dấu chân cả hai rời khỏi đó, cô ấy vẫn còn sống.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK